MỘNG DỤC - Trang 113

Chẳng lẽ...

Đúng rồi!!!

Hắn là "nhân viên cao cấp" của hộp đêm, vậy thì không ngoại trừ khả

năng là hắn đang đi gặp khách hàng được. Nói vậy, hẳn là chủ nhân căn
phòng này là phụ nữ!? Nghĩ như thế khiến trong lòng Lâm Vĩnh Túc khó
tránh khỏi có chút khó chịu.

(Na: đến giờ nó vẫn nghĩ Trịnh ca của tui là TRAI BAO kìa? Ai thông

não nó giúp tui đi.)

Cô có nên vào trong!? Có nên không?

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng tay cô đã đưa lên gõ cửa rồi.

"Vào đi."

Một giọng nói trầm thấp rất có từ tính phát ra, lọt vào tai Lâm Vĩnh Túc,

như có dòng điện khiến chân cô khẽ run.

Cô mờ cửa, bên trong là một không gian rộng mênh mông, thoang

thoảng lan tràn trong đó là mùi trầm hương nhẹ nhàng.

Căn phòng với màu chủ đạo là màu đen, xen lẫn những hoạ tiết tinh tế, ở

giữa đặt một chiếc bàn làm việc, ngoài ra không còn gì khác.

Phía bên phải và cả bên trai bàn làm việc là một dãy cửa sổ sát đất bằng

kính cách âm loại thượng hạng, màu kính trong vắt như thể là vô hình vậy,
nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn cô đã nghĩ rằng căn phòng như thế này mà
lại trống trơn như vậy, đến cả bức tường cũng không xây nổi sao!?

Nhưng là...

Như thế nào người đang ngồi trước bàn làm việc lại là Trịnh Liệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.