MORI ÔGAI, NHÀ VĂN VÀ NHÀ TƯ TƯỞNG KHAI SÁNG - Trang 15

Tây bé có viền tua, trông như món đồ chơi. Mặt Watanabe bất giác điểm
một nụ cười. Ông bật dậy khỏi chiếc xô pha và ném điếu xì gà vào cái gạt
tàn. Người đàn bà vừa đến quay đầu ngó người bồi bàn đi theo còn đang
đứng khựng ở chỗ cửa vào, xong đưa mắt nhìn Watanabe. Hai con mắt to
màu hạt dẻ của những cô nàng tóc nâu. Đó là đôi mắt ngày xưa Watanabe
đã được nhìn nhiều lần nhưng bây giờ trên đường viền quanh mắt còn đánh
thêm quầng màu hoa cà bề ngang bằng một lóng tay, cái mà ngày xưa
không thấy có.
-Xin lỗi đã bắt anh đợi lâu.
Nàng nói bằng tiếng Đức. Lời lẽ hững hờ, và với một cử chỉ cũng không
hợp tình hợp cảnh, nàng chuyền chiếc dù qua bàn tay trái, bình thản đưa
bàn tay phải có đeo găng cho ông bắt. Watanabe nghĩ thầm nàng đang đóng
kịch trước mặt người bồi bàn nhưng ông vẫn lịch sự nắm lấy mấy ngón tay
thiếu phụ chìa ra và quay lại bảo anh bồi:
-Khi nào cơm nước sẵn sàng thì cho biết nhé.
Người bồi bàn quay ra và đi khuất.
Thiếu phụ ném bừa cái dù lên mặt xô-pha, buông người xuống ra chiều mệt
mỏi. Nàng cứ chống hai khuỷu tay lên thành bàn, nàng nhìn khuôn mặt
Watanabe và không nói năng gì. Watanabe kéo ghế lại sát bên bàn rồi ngồi
xuống. Mãi một lúc sau thiếu phụ mới lên tiếng:
- Ở đây vắng vẻ quá anh nhỉ?
- Họ đang trùng tu mà. Mới hồi nãy còn làm việc ồn ào kinh khủng.
- Thế hở anh. Không biết sao không khí chỗ này làm em bồn chồn quá. Bề
gì cái số em không bao giờ ở yên một nơi.
- Sang đây từ hồi nào?
- Em vừa đến hôm kia thì ngày hôm qua tình cờ gặp anh giữa đường đó.
- Đi công việc gì thế?
- Em có mặt ở Vladivostok (13) từ cuối năm cơ.
- Thế vẫn trình diễn trên sân khấu trong cái ô-ten ấy à?
- Vâng, phải.
- Chắc không đi một mình đâu nhỉ? Hai mình à?
Nàng hơi ngập ngừng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.