MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 111

đúng. Grusnixki nhìn tôi vẻ không bằng lòng.

Đêm đã khuya, tức là khoảng mười một giờ, tôi dạo trên con đường hóng

mát dưới hàng cây gia của đại lộ. Thành phố đã ngủ chỉ còn vài ô cửa sổ
thấp thoáng ánh đèn. Cả ba phía đều lố nhố những đỉnh vách đá đen đen
của dãy hoành sơn Masuk với một đám mây hung triệu nằm trên đỉnh;
trăng đã mọc ở phương Đông; xa xa là những ngọn núi tuyết phủ lóng lánh
như một đường tua rua bằng bạc. Tiếng hô của lính tuần hòa lẫn với tiếng
nước chảy ầm ầm của nguồn nước nóng được mở ra ban đêm. Thỉnh thoảng
có tiếng vó ngựa lóc cóc vang lên trên mặt đường hòa cùng với tiếng bánh
xe cót két và điệu hát buồn của người Tatar. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế
dài và chìm đắm trong suy nghĩ... Tôi cảm thấy muốn giãi bày tâm sự với
bạn bè... Nhưng với ai "Lúc này Vêra đang làm gì nhỉ?" – tôi nghĩ, tôi
muốn trả một giá đắt để được xiết chặt tay nàng lúc này.

Đột nhiên tôi nghe thấy bước chân nhanh và không đều. Có lẽ

Grusnixki... Quả nhiên!

- Ở đâu ra thế này?
- Ở nhà công tước phu nhân Ligôpxkaia, - anh ta đáp, vẻ quan trọng -

Mêri hát mới hay làm sao chứ!

- Cậu có biết điều này không nào? - Tôi nói với anh ta, - tôi xin cược với

cậu rằng tiểu thư không biết cậu là một học sinh võ bị, nàng tưởng cậu bị
giáng chức...

- Có lẽ đúng! Nhưng có can gì đến tớ! - Anh ta trả lời lơ đãng.
- Ồ, tớ cũng chỉ nói thế thôi!
- Nhưng cậu có biết, hôm nay nàng căm tức cậu ghê lắm không? Nàng

thấy cậu láo xược quá chừng, tớ phải vất vả lắm mới làm cho nàng tin rằng
cậu là người được giáo dục tử tế và hiểu đời nhiều nên không thể có ý định
làm mếch lòng nàng, nàng bảo rằng cái nhìn của cậu rất ngạo mạn, rằng
chắc hẳn cậu đánh giá mình quá cao.

- Cô ấy không nhầm đâu... Nhưng cậu có muốn về phe với cô ta không?
- Tớ lấy làm tiếc vì tớ đâu có cái quyền đó...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.