MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 116

với năm sáu bà dì của tôi.

- Tôi không biết cơ sự làm sao mà cho đến lúc này chúng tôi vẫn chưa

quen ông, - bà nói thêm, - nhưng ông cũng phải nhận là lỗi chỉ tại ông cả
thôi: Ông xa lánh tất thảy đến nỗi chả còn ra cái gì. Tôi mong rằng không
khí tiếp khách ở nhà tôi sẽ xua tan được bệnh u sầu của ông. Có phải như
thế không nào?

Tôi đã nói với bà những câu mà bất kỳ ai cũng phải chuẩn bị sẵn để đề

phòng những trường hợp như thế này.

Những đợt khiêu vũ cứ kéo dài đến mức khủng khiếp.
Sau cùng tiếng nhạc mazurka vang lên ầm ĩ nơi dàn nhạc; tôi ngồi với cô

tiểu thư.

Tôi không hề nhắc đến lão say rượu, đến hành vi trước kia của tôi, đến

Grusnixki. Cái cảm tưởng khó chịu do chuyện hồi nãy gây ra cho nàng đã
dần dần biến mất; sắc mặt nàng trở lại hồng hào. Nàng nói đùa rất có
duyên; chuyện của nàng rất hóm hỉnh nhưng không nhằm mục đích bông
đùa, sôi nổi và thoải mái; những nhận xét của nàng đôi khi cũng sâu sắc...
Bằng một câu rối rắm, tôi đã làm cho nàng cảm thấy rằng, từ lâu tôi đã rất
thích nàng. Nàng nghiêng đầu và mặt hơi ửng đỏ.

- Ông là một người kỳ lạ! - sau một lát nàng nói, ngước đôi mắt nhung

lên nhìn tôi và cười gượng gạo.

- Sở dĩ tôi chưa muốn làm quen với tiểu thư, - tôi nói tiếp, - là vì xung

quanh tiểu thư có quá nhiều người ngưỡng mộ, và tôi sợ bị chìm nghỉm
giữa bọn họ.

- Ông sợ thế là nhầm! Tất cả bọn họ đều chán ngắt...
- Tất cả? Lẽ nào lại tất cả?
Nàng chăm chú nhìn tôi như cố nhớ lại một điều gì, sau đó lại hơi đỏ

mặt, và sau cùng nàng nói giọng cương quyết: Tất cả!

- Cả anh bạn của tôi là Grusnixki?
- Ông ấy là bạn ông? - nàng nói có vẻ hơi ngờ vực.
- Đúng thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.