MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 117

- Ông ấy cố nhiên không thuộc vào loại những người đáng ngán...
- Nhưng vào loại những người đau khổ? – Tôi cười hỏi.
- Tất nhiên! Nhưng ông thấy như vậy là buồn cười sao? Tôi muốn, giá

như ông ở vào địa vị ông ấy…

- Thế thì sao? Tôi trước cũng đã từng là học sinh võ bị, và quả thật đó là

thời đẹp nhất của tôi!

- Nhưng chẳng lẽ ông ấy là học sinh võ bị? - nàng hỏi giật giọng và sau

đó nói thêm: - Thế mà tôi cứ tưởng...

- Tiểu thư tưởng gì cơ?
- Ồ, có tưởng gì đâu!.. Bà nào thế kia?
Lúc này câu chuyện đã chuyển sang hướng khác và chúng tôi không trở

lại vấn đề này nữa.

Thế rồi bản mazurka cũng hết, và chúng tôi chia tay nhau: - Tạm biệt!

Các bà các cô đã ra về hết... Tôi đi ăn tối về thì gặp Verne.

- A - hà! - ông ta nói, - anh là người như thế đấy! Vậy mà anh lại bảo là

muốn làm quen với công tước tiểu thư không có cách nào khác là cứu cô
khỏi một cái chết chắc chắn.

- Tôi đã làm hơn thế, - tôi trả lời ông, - tôi đã cứu cô ta khỏi bị chết ngất

ngay giữa buổi khiêu vũ!..

- Thêm thế nào? Kể đi!..
- Không. anh đoán lấy. anh là người có tài đoán biết được tất cả mọi sự

việc trên đời này kia mà!

23 Tháng 5,
Vào khoảng bảy giờ tối tôi đi dạo trên đại lộ. Grusnixki từ xa nom thấy

tôi liền đi lại gần, một niềm hân hoan đến là buồn cười long lanh trên đôi
mắt anh ta. Anh ta kết chặt tay tôi và giọng bi thảm:

- Cám ơn cậu, Pêtsôrin... Cậu hiểu tớ chứ?..
- Không! nhưng bất luận thế nào cũng không có gì đáng phải cám ơn, -

tôi trả lời vì thực tình lương tâm tôi thấy mình chưa làm điều gì tốt đẹp cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.