MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 136

Verne ghé vào thăm tôi.
- Có thật là anh định lấy công tước tiểu thư Ligôpxkaia không? - ông ta

hỏi.

- Nhưng mà sao?
- Cả thành phố đều đồn như vậy; tất cả bệnh nhân của tôi đều bàn tán về

cái tin quan trọng này; mà những bệnh nhân này thuộc loại người: cái gì
cũng biết tất!

“Chắc Grusnixki chơi khăm mình đây!” – tôi nghĩ.
- Ðể chứng minh với anh, thưa bác sĩ, rằng những lời đồn đại ấy là giả

dối, tôi xin tuyên bố với anh một cách bí mật là ngày mai tôi sẽ đi
Kixlôvôđxk... ”

- Cả bà công tước cũng đi?
- Không, bà ta còn ở đây thêm một tuần nữa...
- Như vậy là anh không lấy vợ?..
- Bác sĩ, bác sĩ thân mến ơi! Hãy nhìn tôi đây: chẳng lẽ trông tôi giống

một vị hôn phu hay một cái gì tương tự đến thế ư?

- Tôi không nói thế... nhưng anh cũng biết đấy, - ông ta cười ranh mãnh,

nói thêm - có những đám mà một người hào hiệp nhất định phải lấy làm vợ,
và có những bà mẹ chí ít là cũng không làm gì để tránh điều ấy... Chỗ bạn
bè với nhau cho nên, tôi khuyên anh một điều: hãy cẩn thận hơn! Ở vùng
nước suối này, không khí nguy hiểm nhất đấy; tôi đã từng thấy bao nhiêu
thanh niên ưu tú, đáng được hưởng một cuộc sống tốt đẹp, đã rời khỏi nơi
này để đi thẳng đến nhà mồ... Và tôi đây nữa, liệu anh có tin được không,
người ta thậm chí còn muốn cưới vợ cho tôi nữa cơ đấy! Chính là một bà
mẹ quê mùa có cô con gái rất xanh xao ốm yếu. Vô phúc cho tôi là đã nói
với bà ta rằng cô con gái bà sẽ trở lại hồng hào sau khi đi lấy chồng; thế là
bà ta mắt rưng rưng lệ cảm kích đề nghị tôi lấy con gái bà với tất cả gia sản
chừng năm mươi nông nô thì phải. Nhưng tôi đã trả lời là tôi thật không có
khả năng làm việc ấy nữa...

Verne từ giã tôi, đinh ninh rằng ông đã làm cho tôi chú ý đề phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.