MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 15

trên mình con ngựa đang phi nước đại nó có thể cúi xuống nhặt cái mũ nằm
trên mặt đất, có thể bắn súng. Nhưng cậu ta có một cái tật xấu: hám tiền
quá đỗi. Có lần Pêtsôrin nói đùa, hứa sẽ cho cậu ta một đồng tiền vàng nếu
cậu ăn trộm được con dê tốt nhất đàn của ông bố; và ông có biết sao
không? ngay tối hôm sau, cậu ta đã túm sừng con dê kéo thẳng tới pháo đài.
Nhưng thường thì chúng tôi chỉ chòng ghẹo cậu ta thôi, vậy mà đôi mắt cu
cậu đã đỏ ngầu lên và tức khắc để tay lên đốc dao. “Ê hê, Adamat! Cậu
không giữ nổi cái đầu trên cổ đâu, - tôi nói với nó, - cái đầu của cậu nó sẽ
khốn khổ đấy!”.

Một hôm ông quận vương già đã thân hành đến mời chúng tôi đi dự đám

cưới: ông gả chồng cho cô con gái đầu lòng, mà chúng tôi với ông là chỗ
kunac

[7*]

với nhau, nên dù ông là người Tatar chúng tôi cũng không thể nào

từ chối. Thế là chúng tôi đi. Trong bản nhiều chó, trông thấy chúng tôi cứ
sủa váng lên; còn phụ nữ trông thấy chúng tôi thì bỏ chạy trốn, những
người mà chúng tôi có thể nom rõ mặt thì lại chả có gì là đẹp… Pêtsôrin
nói với tôi: “Tôi có cảm tưởng phụ nữ Tserkex khá hơn nhiều”. Tôi cười,
đáp: “Đừng nói vội”. Tôi có nhận xét riêng của tôi.

Trong nhà quận vương đã rất đông khách. Ông biết không, người Á đông

có tục lệ là tất cả những ai có việc qua lại đó đều được mời vào dự tiệc
cưới. Họ chào đón chúng tôi rất long trọng và mời lên gian đại sảnh. Tuy
nhiên tôi vẫn không quên quan sát xem người ta buộc ngựa của chúng tôi ở
chỗ nào, ông cũng biết là đề phòng khi bất trắc.

- Nhưng họ tổ chức lễ cưới như thế nào? - Tôi hỏi ông thượng úy.
- À, cũng bình thường thôi. Vào đám, munla

[8*]

đọc một đoạn kinh

Koran, sau đó người ta tặng quà cho đôi bạn trẻ và tất cả những người thân
của họ; ăn cỗ, uống buda, sau đó đến múa gươm trên mình ngựa, và ở đám
nào cũng có một anh chàng ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu ngồi trên mình một
con nghẽo xấu xí, khập khiễng, múa may làm trò mua vui cho đám khách
khứa sang trọng; sau nữa, khi trời bắt đầu tối, trong gian đại sảnh cũng bắt
đầu mở cuộc khiêu vũ, ấy là nói theo kiểu của chúng ta. Một ông già nghèo
ngồi gảy bập bùng trên một cây đàn ba dây... tôi quên không biết họ gọi là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.