MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 26

- Nhưng ông ta làm sao biết được?
Lại một lần nữa, tôi lâm vào thế bí.
- Này, bác Marxim Marximich ơi! - Pêtsôrin nhổm người lên nói, - vì bác

là một người phúc hậu; nhưng nếu chúng ta trả lại cô gái cho cái lão mọi rợ
kia, ắt lão sẽ giết cô bé hoặc đem đi bán. Việc đã làm, không nên vì tùy
thích mà làm cho rắc rối thêm; bác cứ để cô ấy ở với tôi, còn kiếm của tôi
thì bác cứ giữ lấy.

- Nhưng cũng phải cho tôi xem mặt cô ta một tí chứ, - tôi nói.
- Cô ta hiện đang ở sau cái cánh cửa này, có điều là chính tôi cũng đang

muốn xem mặt cô ta mà chưa được: cô ngồi trong góc, đầu trùm khăn kín,
không nói và cũng không nhìn ai, nom sợ sệt như con linh dương. Tôi đã
thuê bà chủ quán ăn của chúng ta, biết tiếng Tatar, bà ấy sẽ chăm sóc và
khuyên nhủ cô bé để cô hiểu rằng cô ấy là của tôi, vì ngoài tôi ra cô ấy sẽ
không thể thuộc ai khác, - anh ta nói thêm và đấm tay xuống bàn. Tôi chấp
nhận tất... Ông bảo còn biết làm thế nào khác được! Ở đời có những người
mà với họ ta chỉ có mỗi cách là chấp thuận.

- Nhưng rồi sao nữa? - tôi hỏi Marxim Marximich, - anh ta có thu phục

được cô bé không hay cô ta chỉ chết mòn trong cảnh giam cầm, vì nhớ quê?

- Xin ông bỏ quá, chứ cớ sao lại nhớ quê? Từ trong pháo đài chúng tôi,

có thể nhìn thấy cũng chính những ngọn núi ấy như đứng ngay trong bản
vậy, mà với dân mọi rợ ấy thì họ chả cần cái quái gì hơn. Rồi hàng ngày
Pêtsôrin lại đem tặng cô một món quà; mấy ngày đầu cô ta im lặng hãnh
diện chối từ và như vậy thì những món quà đó lại rơi vào tay người hầu,
khiến bà ta dẻo miệng hơn. Chao ôi, quà cáp! có gì mà người phụ nữ không
làm vì một miếng giẻ rách bằng vải màu! Nhưng thôi tôi lại nói trệch
đường rồi... Pêtsôrin chật vật mãi với cô ta và trong khoảng thời gian này
anh học tiếng Tatar và cô bé cũng bắt đầu hiểu được tiếng Nga. Dần dà cô
ta cũng quen nhìn anh chàng, lúc đầu còn nhìn trộm, liếc ngang; nhưng vẫn
buồn rười rượi và khe khẽ hát những khúc ca riêng của mình, và giọng cô
buồn đến nỗi mỗi khi nghe cô hát ở phòng bên bản thân tôi đôi lúc cũng
thấy buồn. Một cảnh tượng khiến tôi không tài nào quên: khi đi ngang qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.