MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 45

ra ý muốn làm lễ trở lại đạo cho cô trước khi cô chết; tôi nói với cô: cô nhìn
tôi do dự, và mãi lâu sau vẫn không nói nên lời; cuối cùng cô đáp là sẽ chết
nhưng vẫn giữ nguyên tín ngưỡng của ông cha. Ngày hôm ấy trôi qua như
thế. Và ngày hôm đó cô đã thay đổi biết chừng nào! Má tái nhợt đã trở nên
hốc hác, mắt thì to ra, môi khô ran. Cô cảm thấy trong người nóng bỏng
tưởng như trong lồng ngực là cả một cục sắt nung đỏ.

Rồi một đêm nữa đến, chúng tôi không hề chợp mắt, không rời khỏi đầu

giường cô. Cô ta đau đớn khủng khiếp, rên rỉ, nhưng cơn đau vừa mới dịu
đi một tí là cô lại cố hết sức làm cho Pêtsôrin tin rằng cô đã đỡ hơn nhiều,
và van nài anh ta đi ngủ, cô hôn tay anh và không chịu buông ra nữa. Trước
khi trời sáng, nỗi buồn trước lúc chết xâm chiếm lòng cô, cô bắt đầu giãy
giụa, rứt băng ra, và máu lại chảy. Người ta băng lại, cô nằm yên hơn được
một lát và muốn Pêtsôrin hôn cô. Quỳ xuống cạnh giường, anh nâng đầu cô
lên khỏi gối và gắn môi mình vào đôi môi đang lạnh dần của cô; cô đưa đôi
tay run rẩy quàng chặt lấy cổ anh như muốn trao gửi tâm hồn mình cho anh
bằng cái hôn này... Không, chết cũng là một điều may mắn cho cô vậy: chà,
cô sẽ sống ra sao nếu bị Pêtsôrin bỏ rơi? Mà điều này thì sớm muộn gì rồi
cũng sẽ tới...

Buổi trưa ngày hôm sau, cô nằm yên, im lặng và ngoan ngoãn, để mặc

cho thầy thuốc hành hạ bằng cách đắp đủ các thứ lá và cho uống đủ các thứ
thuốc. "Mong ông bỏ quá, - tôi bảo thầy thuốc, - ông đã tuyên bố là cô ấy
sẽ không thoát chết, thế tại sao lại còn cho thuốc?" "Dẫu sao vẫn cứ hơn,
ông Marxim Marxinưts ạ - ông ta đáp, - để lương tâm khỏi cắn rứt". Cái
lương tâm thế mới hay chứ!

Buổi chiều cơn khát bắt đầu giày vò cô. Chúng tôi mở cửa sổ, nhưng bên

ngoài trời còn nóng hơn trong nhà, chúng tôi đặt nước đá cạnh giường, vô
hiệu. Tôi biết cái khát xé ruột xé gan ấy báo hiệu giờ chết sắp đến, và báo
cho Pêtsôrin biết. "Nước! Nước!" Cô đòi uống giọng khàn khàn, và hơi
nhỏm người lên khỏi giường.

Anh ta trở nên trắng bệch như tấm vải liệm, vớ lấy một cái cốc, rót đầy

nước và đưa cho cô. Tôi đưa hai tay lên bưng lấy mặt và cầu kinh, đoạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.