MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 51

hãy nói với ông ấy là Marxim Marximich hiện đang ở đây cứ nói thế thôi...
ông ta sẽ biết... Ta sẽ thưởng cho anh đồng tám mươi kôpếch để uống rượu.

Người hầu bĩu môi tỏ vẻ chê số tiền nhỏ mọn, nhưng cũng hứa với

Marxim Marximich là sẽ làm nhiệm vụ ấy.

- Rồi ông xem, anh ta sẽ tới ngay, - ông nói với tôi vẻ trang trọng - tôi ra

ngoài đường đợi anh ta đây, đáng tiếc là tôi không quen ông N...

Và ông ra ngoài cổng ngồi xuống chiếc ghế dài, còn tôi trở về buồng. Tôi

xin thú thật: tôi cũng hơi nóng lòng chờ đợi cái anh chàng Pêtsôrin này tới;
mặc dù sau khi nghe ông thượng úy kể chuyện, tôi có ấn tượng không tốt
về anh ta, thế nhưng một vài nét trong tính cách của anh ta lại khiến tôi chú
ý. Một giờ sau, một phế binh mang chiếc ấm xamôva đang sôi và bình pha
trà tới...

- Bác Marxim Marximich! Bác có muốn uống trà không? - tôi gọi ông

qua cửa sổ.

- Cám ơn, tôi không khát.
- Này, bác vào uống đi! Cẩn thận kẻo chiều rồi mà trời lại lạnh đấy.
- Không sao đâu, cám ơn...
- Thôi tùy bác. - Tôi uống trà một mình, mười phút sau ông bạn già của

tôi đi vào.

- Ông nói có lý, dẫu sao dùng một cốc trà vẫn hơn, - nhưng tôi vẫn cứ

đợi... Thằng hầu đã đi đến chỗ anh ta từ lâu rồi... nhưng rõ là anh ta mắc
bận việc gì.

Ông ta uống vội cốc trà, từ chối không uống thêm, rồi lại đi ra ngoài

cổng trong tâm trạng băn khoăn thấp thỏm. Rõ ràng là sự lãnh đạm của
Pêtsôrin làm rầu lòng ông thượng úy già; nhất là ông lại vừa nói với tôi về
tình bạn giữa hai người, và một giờ trước đây ông còn tin rằng chỉ thoáng
nghe thấy tên ông, anh ta cũng sẽ chạy tới ngay.

Khi đêm đã khuya và tối trời, tôi lại mở cửa sổ gọi Marxim Marximich,

tôi bảo ông rằng đã đến giờ đi ngủ. Ông lẩm bẩm điều gì trong miệng; tôi
mời lần thứ hai, ông không đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.