MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 68

nhà tôi ở là một cô gái mặc áo kẻ sọc, những bím tóc buông xõa, một nàng
tiên cá đích thực rồi! Tay che mắt tránh những tia sáng mặt trời, nàng đăm
đắm nhìn về phía xa, khi thì cười nói một mình, khi thì lại cất tiếng hát.

Bài hát ấy tôi nhớ từng lời:
Những con tàu xinh xinh
Những con thuyền buồm trắng
Đi lại trên biển xanh
Như giữa đời phóng khoáng.
Con thuyền nhỏ của tôi
Con thuyền không thiết bị,
Chỉ hai mái chèo thôi,
Đi giữa tàu thuyền ấy.
Bão tố có nổi lên.
Những tàu thuyền lão luyện
Dâng cánh bay nhẹ nhàng
Tung hoành trên sóng biển.
Còn tôi sẽ rạp mình
Cúi lạy xin với biển:
“Ôi hung dữ biển khơi,
Thuyền tôi biển đừng động;
Con thuyền tôi chở nặng
Những báu vật tuyệt vời,
Lái thuyền trong đêm tối
Ngang tàng một chàng trai".
Tôi chợt có ý nghĩ rằng đó chính là cái giọng nói tôi đã nghe thấy đêm

trước; tôi nghĩ ngợi một lát, và lại nhìn lên mái nhà, thì cô gái đã biến đâu
mất... Đột nhiên cô chạy lướt qua mặt tôi miệng hát một bài hát khác, bẻ
ngón tay kêu răng rắc, rồi chạy thốc vào nhà mụ già, và ngay lúc đó có
tiếng cãi cọ. Cô gái cười khanh khách, còn mụ già thì nổi cáu. Thế rôi tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.