MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 74

hòn đá rơi vào dòng suối phẳng lặng, tôi đã đến phá cuộc sống bình yên của
họ, và bản thân tôi suýt nữa thì cũng chìm xuống đáy biển như hòn đá vậy!

Tôi trở về. Ở phòng ngoài ngọn nến sắp cháy hết nổ tí tách trong một cái

đĩa bằng gỗ; mặc dầu đã được lệnh, người lính Kôdắc của tôi vẫn ngủ say
ly bì, hai tay ôm súng. Tôi để mặc hắn ta ngủ và cầm lấy cây nến đi vào
nhà. Than ôi! cái tráp của tôi, cây kiếm đốc bạc và con dao nhọn vùng
Ðaghextan của một người bạn cho, tất cả đều biến mất. Lúc ấy tôi mới đoán
ra thằng mù chết tiệt đã mang trên lưng những thứ gì? Tôi thúc một cú
mạnh, đánh thức tên lính Kôdắc dậy. Tôi tức giận la mắng anh ta, nhưng
còn làm thế nào được nữa! Ði trình nhà đương cục là một thằng bé mù đã
đánh cắp của mình và một đứa con gái mười tám tuổi suýt nữa đã làm mình
chết đuối, thì liệu có phải là làm trò cười cho thiên hạ không?

Lạy chúa, sáng hôm ấy tôi có thể lên đường đi ngay, và thế là tôi từ giã

Taman. Số phận mụ già và thằng mù ra sao tôi không biết. Vả lại, những
nỗi vui và đau buồn của người đời đâu có quan hệ gì đến tôi, một sĩ quan
đang giữa hành trình với tờ công vụ lệnh tầm cỡ quốc gia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.