MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 78

Tôi chăm chú nhìn vào tận mắt anh; nhưng bằng một cái nhìn bình thản và
đờ đẫn, anh ta đương đầu với cái nhìn xoi mói của tôi, và đôi môi tái nhợt
của anh nở một nụ cười; cho dù anh ta vẫn thản nhiên, nhưng tôi vẫn có
cảm giác rằng mình đã thấy rõ cái dấu ấn của thần chết trên khuôn mặt
trắng bệch của anh ta. Tôi đã từng nhận thấy, và nhiều chiến binh già cũng
đã xác nhận lời tôi, là trên khuôn mặt của một người sắp chết, chỉ sau mấy
giờ nữa thôi, thường có cái dấu ấn kỳ lạ thế nào ấy của cái số không tránh
khỏi, rõ đến nỗi ngay con mắt của một người bình thường cũng khó nhầm
lẫn.

- Hôm nay anh sẽ chết! tôi bảo anh.
Anh quay phắt lại phía tôi nhưng trả lời rất điềm tĩnh và chậm rãi:
- Cũng có thể thế, mà cũng có thể không…
Sau đó quay sang ông thiếu tá hỏi: khẩu súng này đã nạp đạn chưa?
Trong cơn bối rối ông thiếu tá không nhớ rõ.
- Thôi đi Vulich, thế đủ rồi! - một người nào đấy lên tiếng, - tất nhiên là

đã nạp đạn rồi vì nó treo ngay ở đầu giường, đùa gì mà kỳ khôi quá đỗi!...

- Đùa thộn! - một người khác tiếp lời
- Tôi đặt cuộc năm mươi rúp lấy năm rằng khẩu súng kia chưa nạp đạn! -

một người thứ ba kêu lên.

Rồi người ta đặt cuộc thêm nhiều mãi.
Cái nghi thức dài dòng này làm tôi đâm chán.
- Này! – Tôi nói, - có bắn thì bắn đi, không thì treo súng vào chỗ cũ, rồi

chúng mình đi ngủ.

- Tất nhiên rồi! - nhiều người tán thành, - ta đi ngủ thôi!
- Thưa các ngài, xin các ngài đừng rời chỗ vội! – Vulich nói, rồi dí họng

súng vào trán. mọi người đều ngây ra như hoá đá.

- Ông Pêtsôrin, - anh ta nói thêm, - ông hãy rút lấy một con bài và tung

lên đi.

Tôi cầm lên khỏi mặt bàn - việc này tôi nhớ rõ như vừa mới xảy ra hôm

nay - một con át cơ và tung lên không: mọi người đều nín thở; những cặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.