- Ông cậu ấy tôi không được biết, không được thấy mặt,
mà cha tôi cũng không hề nói chuyện cho tôi biết, chẳng
hay bây giờ sống chết thế nào ; và có được nhiều con cháu
không ?
- Cứ như người ta nói thì cụ ấy được năm người.
- Thế ông anh ấy và các cháu có được tí gì về cái phần
di-sản của bà Mã-Tinh không ?
- Không cụ bà Mã-Tinh đem để lại cho tất cả cụ bà nhà
ta.
- Thế ông anh này không được hưởng tí gì ư ?
- Chẳng được một hột nào sốt.
- Chứ ông anh này, đông con thế có đủ ăn không ?
- À ông ấy kiết lắm, nợ như chúa Chổm vậy.
Cô Bạch-Tuyết lặng im một lúc rồi lại hỏi :
- Bảo-mẫu ơi, thế mẹ tôi có được thong thả một chút
không ?
- Thong thả thời chẳng được thong thả, đến nghỉ ngơi
một lúc cũng khó thay.
Nghe đến đó cô Bạch-Tuyết sực nhớ đến câu chuyện
nghe lỏm ở dọc-đường, bụng bảo dạ :
- Phải mẹ ta chết đi là vì phải làm lụng quá sức đó…
- Cứ như nhời người ta nói, nếu không có bảo-mẫu, có
lẽ tôi cũng không còn sống đến giờ nhỉ ?
- Phải khi em lọt lòng ra, người gầy yếu lắm, chỉ bằng
cái nắm tay này.