MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 158

nét buồn hiện ra mặt, bụng nghĩ rằng hẳn đã có điều gì trở
ngại đây, và cứ nhìn chằm chằm cô Bạch-Tuyết một cách
ngạc-nhiên. Mã-Sỹ-Lâm thấy vậy, lại càng khó chịu lắm, cứ
gãi tai hoài. Sau cậu Ngô-Tâm cất tiếng hỏi cô Bạch-Tuyết :
Thưa quý-nương, hẳn quý-nương đã có điều gì buồn bực
chăng ? Cô Bạch-Tuyết chỉ thở dài không nói gì cả.

- Thưa quý-nương, hẳn quý-nương đã có điều gì phiền

muộn xin cho tôi biết, họa may tôi có thể giải được chút nào
chăng ?

- Thưa cậu nhưng bây giờ em chưa có thể nói được.

- Vậy quý-nương định đến bao giờ ?

- Thưa cậu, xin để cơm sáng xong.

- Phải trông mặt cũng đã biết ngay rằng có điều gì phiền

muộn mà.

- Cái buồn này to lắm, thật là sầu thanh vậy.

Cậu Ngô-Tâm nghe xong, gượng mỉm cười rồi nghĩ ngợi,

không thể đoán được là cái buồn gì mà to thế. Còn Mã-Tư-
Lâm vốn biển lận xưa nay, thấy nói cái buồn ấy to lắm đã
tưởng ngay rằng con gái mình đòi thêm của hồi-môn chăng,
bèn nói toạc móng hươu : hừ, hừ nếu mà tôi biết được cái
buồn ấy tôi muốn chết ngay đi cho rồi.

Ba người đương ngồi đó cùng nhau, mà chí nghĩ mỗi

người một nơi, mà cùng đương phân vân, không ai hiểu ý ai
cả, cảnh tượng lúc đó trông rất là lạnh lùng, chợt có người
nhà mời đi ăn cơm sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.