MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 16

Dâu hiền nên gái, rể hiền nên giai, thế-gian cũng

thường có ; nhưng mà con đẻ ra còn chưa thiết thì trách
dâu trách rể sao được. Khác gì chuyện anh em khinh trước
làng nước khinh sau.

« Sống thì con chẳng cho ăn,

Chết thì xôi thịt làm văn tế ruồi ».

Thói đời lạ nhỉ, sống chẳng cho ăn, chết làm văn tế,

sống mặc áo rách, chết chôn áo lành, coi như là trọng cái
linh-hồn, mà khinh cái xác thịt. Song xét không phải thế,
chỉ là giả nợ miệng, cùng là che mắt đời. Chớ không vị gì
người chết, nếu có lòng hiếu kính với cha mẹ, thì đem đồ ăn
thức mặc mà phụng dưỡng ngay lúc sống có hơn không.

« Bốn con ngồi bốn chân giường,

Mẹ ơi mẹ hỡi mẹ thương con nào.

Mẹ thương con bé mẹ thay,

Thương thì thương vậy chẳng tầy trưởng-nam ».

Xem như chương này bát máu xẻ làm năm làm bảy, con

nào là cha mẹ chẳng thương, như mà các con ở với cha mẹ
thế nào, hay là lại như câu : cha chung không ai khóc.

« Đói lòng ăn khế ăn sung,

Trông thấy mẹ chồng mà nuốt chẳng trôi ».

Khế thì chua, sung thì chát, đời người đến sự chua chát

thì không còn há gì ; thế mà trông thấy mẹ chồng lại nuốt
chẳng trôi, thì tình cảnh càng cay đắng lắm. Chương này có
ý oán ức. Không phải như câu : rau muống tháng chín nàng
dâu nhịn cho mẹ chồng ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.