MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 161

- Cô ơi, sao cô nhẫn-tâm thế… sao cô lại cự-tuyệt tôi đi

cho đành lòng… tôi có điều gì nhầm lỗi để cô mếch lòng
chăng ?

Cô Bạch-Tuyết trong bụng buồn bực quá chỉ giả nhời :

- Thưa cậu, cậu không có nhầm lỗi gì.

- Thưa cô, sao cô lại cự-tuyệt làm vậy ? Chẳng hay

duyên cớ ấy vì đâu nên nỗi, xin cô cho tôi biết với.

- Thưa cậu, tôi cũng không thể biết được.

- Cô ơi, quý nương ơi, nếu cô cứ nín lặng, giấu kín đi thế

là cô tàn-nhẫn quá. Nhưng nếu cô cứ thế mãi, khỏi sao tôi
không nghi ngờ cái bụng của cô được.

- Cậu Ngô-Tâm ơi, cậu không nên nghi ngờ gì cả, tội

nghiệp lắm cậu ơi…

Cậu Ngô-Tâm, đứng lặng yên một lúc, nhìn cô Bạch-

Tuyết một cách chua xót rồi lắc đầu mà than thở cùng cô
rằng :

- Trước khi tôi đến đây, tôi đã vội nghĩ rằng còn cái vui-

thú nào hơn là được nói chuyện tri-kỷ với một người yêu
nữa không ? Đương lúc đi đường dài, tôi trông cái gì cũng
vui, hoa cỏ đua tươi, chim kêu vượn múa ra chiều đón đưa,
bụng tôi đã mừng thầm rằng tao vật cũng như mình hoan
hỷ cả, ngờ đâu đến đây, thấy cô nói năng nhường này, thật
tôi không hiểu ra sao cả.

Cô Bạch-Tuyết cứ thở dài, không nói chi hết. Cậu Ngô-

Tâm lại nói luôn :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.