MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 166

không muốn nói ra.

Nói xong, cậu bèn từ giã Mã-tư-Lâm rồi lững thững ra

về, trong lòng chán nản, hẳn bụng nghĩ đến các việc ở đời
điều phản trắc cả, mà cái ở đời vẫn cho là hạnh-phúc chẳng
qua là mộng ảo cả. Vừa đi, cậu vừa nghĩ đến việc vừa qua,
cậu vẫn biết cô Bạch-Tuyết người chính-đính không như ai
kia liễu tường hoa ngõ mà phải cự tuyệt cậu đâu, chính lúc
tiếp đãi cô cũng buồn rầu, trong câu chuyện những than
cùng thở và câu sau cùng nhất định không lấy chồng nữa,
nghĩ đến đó, cậu ái ngại thay cho cô đầu xanh đã tội tình gì,
và thương cho mình gặp lúc vô duyên. Vừa đi vừa nghĩ
quanh-quẩn đến cái điều bí-mật, điều bí-mật gì mà không ai
tìm ra được thế ?…

Khi cậu Ngô-Tâm đi khỏi rồi, Mã-tư-Lâm cũng không cần

hỏi ngay đến chuyện cô Bạch-Tuyết làm chi, bác ta cứ ra
thẳng đồng nuôi súc vật, xem lúc đó đã ăn cỏ chưa. Vừa đi
vừa nghĩ, mùa đông tháng giá sắp đến nơi, sương sa, tuyết
phủ cỏ non còn lâu mới có, âu ta đem bán chuyến bò này
nuôi đã béo, đến tháng xuân sang năm ta lại mua đàn gầy
khác, như thế mới được lợi chứ. Đến nơi xem xong một lượt,
đâu vào đấy cả, mãi giời đã sẩm tối mới ra về, mồm lẩm
bẩm : cứ trăm bò này là ta lãi 1000 quan là ít…

Về đến nhà, trông thấy cô Bạch-Tuyết, Mã-tư-Lâm cũng

hỏi làm chuyện :

- Này chứ sao con lại nhất quyết cự tuyệt cậu Ngô-

Tâm ?

- Thưa cha điều đó con đã nhất định rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.