MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 66

trường… ! » Vợ nam, chồng bắc, như én lạc đàn, cái đoạn
khổ thống tình thương ấy kể sao cho xiết, nhưng nếu cay
khổ bao nhiêu về nỗi ly-biệt, thời đến lúc đoàn viên lại vui
sướng bấy nhiêu. Lúc đó, biết bao nhiêu là nguồn ân, bể ái,
dẫu giăng đã cao, canh đã tàn, gà gần gáy sáng mà câu
chuyện hàn-huyên còn như chan, như chứa, dễ chừng mà
thôi ngay được sao ? Hợp-tan ly-biệt ấy nhẽ tất nhiên là
thế, mà thường tình con người ta ở đời thì :

Hoa thơm đương nhị, giăng vòng tròn gương, ai trông

thấy mà chẳng thương, chẳng yêu, chẳng chiều, chẳng quí ;
chứ giăng tà, hoa rụng, ai người yêu hoa, thương giăng, nào
đâu cả : « Hoa tàn mà lại thêm tươi ; Giăng tàn mà lại hơn
mười rằm xưa !… » Đã hay rằng như vậy, song mỗi khi :
« Một mình lặng ngắm bóng nga ; Rộn đường gần với nỗi xa
bời bời ; Người mà đến thế thì thôi ; Đời phồn hoa cũng là
đời bỏ đi ; Người đâu gặp gỡ làm chi ; Trăm năm biết có
duyên gì hay không ?… » thời biết cùng ai mà trò chuyện,
than-thở khúc-nhôi, biết dám nói cùng ai, dẫu rằng có chết
đi chăng nữa, mà ai không biết đến thời cũng đành bỏ quá
xuân xanh một đời mà thôi… Ấy giăng có một cái địa-vị to
tát trong cuộc tình duyên của bạn thanh-niên đương luẩn-
quẩn với thất-tình là thế đấy.

- Ngoại thất-tình ra, người ta trông giăng lại không có

cảm tưởng khác nữa ư ?

- Có lắm chứ. Ngoài thất-tình ra, người ta trông giăng

lại có những tư tưởng thanh cao, như cũng biết thưởng cái
đẹp thiên-nhiên của tạo hóa, như núi non, sông nước, mặt
giời, khi mọc khi lặn, một tối đêm giăng : « Vừng ngọc thỏ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.