MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 15

Trái lại, tôi có thiện cảm với các cô y tá; họ gần gũi với người bệnh vì

quen với những việc dơ dáy, nhục nhã cho người bệnh, ghê tởm cho họ, ít
ra việc họ để ý đến người bệnh cũng có vẻ thân hữu bề ngoài. Cô Laurent,
y sĩ vận động khoa, trẻ, đẹp, giỏi, biết khuyến khích má tôi, làm cho má tôi
yên lòng và tin tưởng mà không bao giờ tỏ ra mình hơn người.

Bác sĩ T kết luận: “Đến mai cụ sẽ chiếu điện”. Má tôi bối rối: “Thế

phải uống một thứ thuốc rất khó uống! – không đến nỗi khó uống lắm –
Khó uống chứ!”. Lúc còn một mình tôi, má tôi rên rỉ: “Con không biết chứ
nó khó uống lắm! Mùi vị thật kinh khủng! – Má đừng nghĩ đến trước như
vậy”. Nhưng má tôi không thể nghĩ đến cái gì khác. Từ ngày vào bệnh
viện, đối với má tôi chỉ có việc ăn uống là quan trọng hơn cả. Tôi cũng
ngạc nhiên rằng má tôi lo lắng như con nít vậy. Má tôi đã từng chịu đau
đớn không hề nhăn mặt. Việc sợ thuốc đắng có che giấu một sự khắc khoải
sâu xa hơn không? Lúc này tôi chưa tự hỏi xem thế nào.

Hôm sau họ cho tôi biết rằng chiếu điện dạ dày, phổi được trôi chảy,

không có gì trắc trở. Sắc mặt thư thái, mình mặc sơ-mi hồng hoa trắng và
cái áo đọc sách của Olga cho mượn, tóc bện lại thành một cái bím lớn, mẹ
tôi không ra vẻ một người bệnh. Đã cử động được tay trái, mẹ tôi mở nhật
trình, mở quyển sách, cầm máy điện thoại không phải nhờ ai. Thứ tư. Thứ
năm. Thứ sáu. Thứ bảy. Mẹ tôi chơi ô chữ, đọc một cuốn sách về mối tình
của Voltaire và một truyện của Jean de Levy kể lại cuộc thám hiểm Ba-tây,
giở tờ Figaro, tờ France-Soir. Mỗi buổi sáng tôi đều đến, tôi chỉ ở lại một
hai giờ, má tôi cũng không mong giữ tôi ở lại lâu hơn, cụ tiếp rất nhiều
khách và thỉnh thoảng than phiền: “Hôm nay lắm khách quá”. Trong phòng
đầy hoa: xích-la-men, a-da-lê, hồng, thu mẫu đơn; trên bàn, từng chồng hộp
trái cây, súc-cù-là, kẹo. Tôi hỏi: “Má không buồn chứ? – Ồ, không!”. Má
tôi khám phá ra cái vui thích được hầu hạ, chăm chút, vuốt ve. Trước kia
má tôi phải cực nhọc lắm mới bước qua được thành bồn tắm, mà phải đỡ
chân bằng cái ghế đẩu, xỏ được đôi bít-tất vào là người đau ê ẩm. Bây giờ
sáng và tối đã có người nữ khán hộ thoa nước hoa và phấn talc. Cơm nước
do người làm để vào mâm tươm tất: “Có người nữ y tá làm tao bực mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.