MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 16

Nó hỏi tao bao giờ thì ra. Nhưng tao không muốn ra”. Khi người ta cho biết
má tôi sắp được ngồi vào ghế bành và sẽ thuyên chuyển sang một gian
dưỡng sức, cụ sa sầm nét mặt: “Họ sẽ lôi kéo xô đẩy mình”. Tuy nhiên, có
lúc má tôi để ý đến tương lai. Một người bạn chỉ cho biết một nhà dưỡng
lão cách Ba-lê độ một giờ, má tôi ra vẻ thiểu não mà kêu: “Sẽ không có ai
đến chơi, tao phải thui thủi một mình!”. Tôi phải nói cho má tôi yên dạ là
má tôi không phải sống trơ trọi, tôi đưa cho coi danh sách những địa chỉ đã
thu lượm được. Má tôi tưởng tượng ngay ra mình ngồi đọc sách hay thêu
thùa dưới ánh nắng trong vườn hoa một viện dưỡng lão ở Neuilly. Má tôi
lại bảo tôi, hơi ra vẻ luyến tiếc, nhưng cũng có vẻ ranh mãnh: “Trong khu
phố, chắc họ nhớ má. Mấy bà ở câu lạc bộ, vắng má chắc họ cũng buồn”.
Một lần, má tôi nói “Má đã sống nhiều cho người khác. Bây giờ má sẽ như
những bà già ích kỷ chỉ biết sống cho mình”. Một điều làm má tôi lo ngại:
“Mình sẽ không còn tự mình rửa ráy chăm nom cho mình được nữa”. Tôi
vội an ủi: “Đã có một người hầu, một cô nữ y tá làm hộ. Trong khi chờ đợi
má hãy nghỉ ngơi cho thỏa thích trong “bệnh viện sang nhất Ba-lê, hơn
bệnh viện G nhiều”. Người ta chạy chữa cẩn thận từng ly từng tí. Ngoài
việc chiếu điện còn nhiều lần thử máu, cái gì cũng bình thường. Đến tối má
tôi hơi sốt, tôi muốn biết tại sao, nhưng các cô y tá hình như không cho là
quan trọng.

Ngày chủ nhật, má tôi nói: “Hôm qua, tiếp nhiều khách quá, má hơi

mệt”. Má tôi kém vui. Nữ y tá thường ngày đều nghỉ, cô mới vào làm đánh
đổ bô nước tiểu, giường, gối ướt đẫm. Má tôi thường nhắm mắt lại trí nhớ
lại lộn xộn. Bác sĩ T không đọc được những bức hình chụp của bác sĩ D,
ngày mai lại phải chiếu điện một lại. “Người ta lại rửa ruột bằng baryte,
đau lắm, người ta lại xốc xáo, dày vò. Tao muốn họ để cho yên thân!”. Tôi
cầm lấy tay má tôi, bàn tay ướt, hơi lạnh: “Má đừng nghĩ đến trước, đừng
lo ngại. Lo lắng cũng hại người”. Dần dần má tôi yên tâm, nhưng vẫn yếu
hơn hôm trước. Nhiều bà bạn gọi điện thoại tới, tôi trả lời rồi bảo má tôi:
“Sao mà mãi không dứt. Bà Hoàng nước Anh cũng không được trọng đãi
hơn: Hoa, thư từ, kẹo bánh, rồi điện thoại nữa. Biết bao người nghĩ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.