MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 21

tôi. Tôi trở về nhà, tôi nói chuyện với Sartre, chúng tôi nghe nhạc Bartok.
Bất thần, đến 11 giờ đêm, nước mắt tôi tràn ra, rồi thần kinh tôi bị xúc động
quá mạnh.

Người ngây ngất tê mê. Khi ba tôi mất, tôi không có giọt nước mắt

nào. Tôi đã bảo em tôi: “Đối với má, chắc cũng vậy”, cho đến đêm nay, tôi
mới hiểu sự đau khổ của tôi: dù rằng mình bị đau khổ đè nặng lên người,
mình vẫn hiểu mình qua sự đau khổ ấy. Lần này thì tôi không tự kiểm soát
được sự đau khổ, trong người tôi có một người khác đang than khóc. Tôi
nói với Sartre qua miệng của má tôi đúng như tôi đã trông thấy sáng hôm
nay, tôi nói ra tất cả cái gì tôi có thể nhận thấy: sự thèm thuồng của ngon
vật lạ không được thỏa mãn, sự nhún nhường đến gần như đớn hèn, niềm
hy vọng, sự khốn cực, nỗi cô đơn mà mình không muốn tự thú nhận – cô
đơn vì lẽ tử sinh – Sartre đã bảo tôi rằng cái miệng của tôi không nghe theo
ý muốn của tôi nữa; tôi đã đặt miệng của má tôi lên mặt tôi và bắt chước
điệu bộ của má tôi ngoài ý muốn của tôi. Cả cá nhân của má tôi, cả cuộc
đời của má tôi đã thể nhập vào tôi, tôi như bị tước xé vì sự cảm thông đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.