MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 31

3

V

ừa tỉnh dậy tôi đã gọi điện thoại cho em tôi. Má tôi đã tỉnh hẳn từ lúc

nửa đêm; bà biết rằng người ta vừa giải phẫu và cũng không kinh ngạc lắm.
Tôi gọi một cái tắc-xi. Vẫn con đường ấy, vẫn mùa thu ấm áp, trời xanh
ngắt, vẫn bệnh viện ấy. Nhưng tôi đi vào một đoạn truyện khác: má tôi
đáng lẽ khỏi bệnh ăn lại sức thì lại đến lúc hấp hối. Trước kia, tôi đến đây
hàng mấy giờ vô tư lự; tôi đi qua hàng hiên một cách thản nhiên. Biết bao
thảm kịch xảy ra sau những chiếc cửa kín mít, không lọt ra ngoài chút gì.
Tôi lên cầu thang càng mau... Và càng chậm bao nhiêu càng hay. Trên cửa
bây giờ có tấm biển: “Xin miễn vào thăm”. Khung cảnh đã thay đổi. Cái
giường vẫn để như trước, hai bên để trống không có đồ đạc gì. Kẹo cất vào
ngăn, cả sách báo nữa. Trên cái bàn lớn ở một góc nhà, không còn hoa mà
chỉ có chai lọ, bóng thủy tinh, ống thủy tinh. Mẹ tôi ngủ, không có ống thở
ở mũi, nom đỡ thảm; nhưng ở dưới gầm giường, bình và ống thông với dạ
dày và ruột. Cánh tay trái nối vào một cái bình nhễu giọt. Má tôi không
mặc áo quần gì cả: áo đọc sách vắt như một cái mền lên mình và vai để
trần. Một nhân vật mới xuất hiện: người gác riêng, cô Leblon, yểu điệu như
một bức chân dung của Ingris; một cái mũ xanh trùm kín tóc, chân bọc vải
trắng; cô ta canh chừng cái bình nhễu giọt, tay lắc bình thủy tinh để làm tan
huyết tương. Dì nó nói rằng, theo bác sĩ có thể sống thêm được vài tuần, có
khi vài tháng. Dì nó hỏi giáo sư B: “Khi lại đau nữa thì biết nói gì với má
tôi? – Bà đừng lo. Rồi sẽ kiếm kế, bao giờ cũng kiếm được cớ. Người bệnh
bao giờ cũng tin mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.