MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 32

Buổi quá trưa, má tôi mở mắt; giọng nói không rõ lắm nhưng người

sáng suốt: “Má à! Má gẫy chân, người ta giải phẫu ruột dư!”. Má tôi giơ
ngón tay, lẩm bẩm có vẻ kiêu hãnh: “Không phải ruột dư mà sưng màng
ruột”. Mẹ tôi nói thêm: “Thật là may mắn, bệnh chỉ có thế – Con về đây mẹ
bằng lòng chứ? – Không. Má không muốn”. Bệnh sưng màng ruột: bệnh
viện này đã cứu sống má. Chúng tôi bắt đầu lừa dối má. “Bỏ được cái ống
thở đi thật sung sướng quá”. Gột sạch chất dơ làm căng phồng bụng, má tôi
không đau đớn gì nữa. Có hai con gái ở bên giường bệnh, má tôi tưởng
mình được an toàn. Khi hai bác sĩ N và P bước vào, mẹ tôi thỏa mãn mà
nói: “Tôi không bị bỏ rơi.”, rồi nhắm mắt lại. Họ bàn bạc với nhau: “Lạ
quá, bà cụ chóng lại người thế! Thật là kỳ lạ!”. Quả thế thật. Nhờ truyền
máu và tiếp sức, mặt má tôi hồng hào, nom có vẻ khỏe mạnh. Cái thân hình
đau đớn nằm lịm trên giường hôm trước nay đã trở lại là một người.

Tôi chỉ cho má tôi cuốn sách chơi ô chữ của Chantal mang lại. Má tôi

ấp úng nói với người gác riêng: “Tôi có cuốn tự điển Larousse, cuốn mới
tái bản, tôi mua chỉ để chơi ô chữ”. Cuốn tự điển ấy là một nguồn vui thích
cuối cùng của má tôi; má tôi đã nói đến từ lâu trước khi mua; mỗi lần tôi
mở coi, má tôi vui vẻ ra mặt. Tôi nói: “Con sẽ mang lại – Ừ, cả cuốn
Nouvel Oedipe nữa, má không tìm thấy hết...”. Phải lượm lấy ngay ở một
tiếng nói mà má tôi bứt từ trong người ra bằng hơi thở, sự bí hiểm của
những câu nói cũng làm cho người ta bối rối như những sấm ngữ. Kỷ niệm,
dục vọng, lo âu phảng phất ở ngoài thời gian, tiếng nói vẩn vơ và cái chết
trước mắt đã biến thành những giấc mộng hư ảo và xót xa.

Má tôi ngủ rất nhiều, thỉnh thoảng hút vài giọt nước bằng cái ống nhỏ

rồi nhổ vào một chiếc khăn giấy, người gác để áp vào miệng. Đến tối, má
tôi bắt đầu ho; cô Laurent đến lấy tin tức đã nâng dậy, thoa bóp và giúp mẹ
tôi khạc nhổ. Bấy giờ mẹ tôi mỉm cười với cô: lần thứ nhất từ bốn ngày
nay.

Poupette định ngủ đêm tại bệnh viện. Dì nó bảo tôi: “Chị đã có mặt

lúc ba và bà nội chết, còn tôi ở xa; để tôi trông coi má. Vả lại tôi muốn ở
bên má”. Tôi đồng ý. Má tôi ngạc nhiên: “Sao lại muốn ngủ ở đây? – Con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.