MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 39

bà già tám mươi tuổi sợ hãi vì hôm sau phải mổ: má tôi đem trường hợp
mình ra làm thí dụ để khiển trách bà cụ.

Đến thứ hai, mẹ tôi thích chí mà bảo rằng: “Họ đem mình ra để làm

quảng cáo”. “Không biết phía bên phải của má đã trở lại chưa? Mình có
thật có một phía bên phải không? – Có chứ. Má trông vào gương xem”. Em
tôi nói thế, má tôi nhìn vào gương ra vẻ không tin, bà nghiêm khắc, kiêu kì:
“Người này mà là tao à? – Chứ ai, má thấy mặt má có đầy đủ đấy nhé –
Người má xanh mét – Tại ánh sáng đấy. Thực ra má đỏ đắn”. Thực ra má
tôi tươi tỉnh lắm. Khi má: tôi mỉm cười với cô Leblon, má tôi bảo: “À, lần
này thì tôi cười cả miệng. Trước tôi cười chỉ có nửa miệng.”

Đến quá trưa, má tôi không cười nữa. Nhiều lần má tôi nhắc lại một

cách kinh ngạc và chê bai: “Nhìn vào trong gương mới thấy mình xấu
thế!”. Đêm trước, đã có cái gì lộn xộn trong ống nhễu giọt: phải lấy ống ra
rồi cắm lại vào mạch máu: người gác đêm lần mò, nước chảy rỉ ra ngoài da,
má tôi đau lắm. Người ta phải lấy băng bọc cánh tay sưng vù, tím xanh.
Bây giờ bình thuốc nối vào cánh tay phải; mạch máu đã nhược còn chịu
được huyết thanh, chứ huyết tương thì làm cho mẹ tôi rên xiết. Đến tối, má
tôi khắc khoải: bà sợ đến đêm lại xảy ra chuyện gì nữa làm cho đau đớn.
Nét mặt nhăn nhó, má tôi nói khẩn khoản “coi kỹ giùm cái ống nhễu giọt!”.
Tối hôm ấy, tôi nhìn cái cánh tay mà sự sống chỉ còn là sự đau đớn nhức
nhối, tôi phải tự hỏi: Tại sao?

Ở bệnh viện tôi không có thì giờ tự vấn. Phải giúp đỡ má tôi khạc nhổ,

cho uống, xếp lại gối hay mái tóc, xê dịch cái chân, tưới hoa, mở cửa, đóng
cửa, đọc nhật trình, trả lời những câu má tôi hỏi, lên dây chiếc đồng hồ để
trên ngực, treo vào một cái dải đen. Má tôi khoan khoái mà trông cậy tất cả
vào người khác và luôn luôn đòi hỏi chúng tôi phải chú ý đến mình. Nhưng
khi tôi về nhà, những buồn nản và kinh hoàng trong mấy ngày gần đây mới
đè nặng xuống vai. Và một cái ung thư cũng đang tàn phá người tôi: sự hối
hận. “Đừng để cho họ mổ”. Tôi không làm gì để ngăn cản. Thường thường,
khi người bệnh phải chịu cực khổ lâu, tôi bất bình vì thân quyến họ nọa
tính: “Tôi, thì tôi giúp cho họ chết”. Lần thử thách thứ nhất tôi rùng tay: tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.