MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 45

thì xương đùi cũng liền lại”. Đến tối, tôi đề nghị thay phiên em tôi đêm
trước đã gần như không hề ngủ chút nào; nhưng má tôi quen ở với dì nó
hơn, má tôi cũng cho rằng dì nó hiểu ý hơn vì đã chăm nom cho Lionel.

Ngày thứ ba được trôi chảy. Đến đêm má tôi mê sảng: “Người ta bỏ

má vào một cái hòm. Má nằm đây, nhưng má nằm trong hòm. Mình vẫn là
mình nhưng lại không phải mình nữa. Nhiều người đến mang hòm đi, má
giẫy giụa: đừng để họ mang tao đi!”. Poupette để tay lên trán má rất lâu:
“Con hứa, với má. Họ không đem má đi trong cái hòm ấy đâu”. Mẹ tôi đòi
thêm thuốc ngủ. Lúc hết mê sảng, mẹ tôi hỏi: “Thế là nghĩa lý gì, cái hòm,
những người ấy? – Má nhớ lại lúc mổ đấy, những người khán hộ để má trên
cáng chở đi”. Má tôi ngủ thiếp đi. Nhưng đến sáng mắt bà hiển hiện vẻ
buồn rầu của con vật cùng đường chống cự. Khi nữ khán hộ thay giường,
rồi để má tôi tiểu tiện bằng cái ống dẫn, má tôi đau đớn, má tôi hỏi bằng
giọng người sắp chết: “Con nghĩ má có qua khỏi được không?”. Tôi phải
nói nặng má tôi. Má tôi rụt rè hỏi bác N: “Ông có bằng lòng tôi không?”.
Ông ta trả lời không có vẻ gì tin tưởng, nhưng má tôi bám lấy cái phao nổi
ấy. Má tôi vẫn nghĩ ra những lý do rất hay để giải thích tại sao lại mệt quá
như vậy. Vì người mất hết nước, vì món khoai nghiền khó tiêu; ngày hôm
ấy má tôi trách mấy cô khán hộ hôm qua chỉ làm băng bó có ba lần, đáng ra
phải làm bốn lần. Má tôi kể lại: “Đến tối bác sĩ N nổi giận đùng đùng và
sửa trị họ!”. Má tôi nhắc lại nhiều lần ra vẻ tán thành: “Ông ta nổi giận
đùng đùng”. Trên mặt không còn gì là vẻ đẹp nữa; gân lại giật từng cơn;
bây giờ giọng nói lại để lộ sự oán hờn và sự đòi hỏi nhiều.

Má tôi phàn nàn “má mệt quá”. Bà bằng lòng đến chiều sẽ tiếp linh

mục Marthe, một nhà tu dòng Tên trẻ tuổi: “Má có muốn bãi bỏ cuộc tiếp
rước này không? – Không. Má sẽ làm em con yên lòng. Để họ nói chuyện
thần học. Má nhắm mắt nằm yên, không cần nói năng gì cả”. Má tôi chưa
ăn sáng. Bà thiêm thiếp ngủ, đầu cúi xuống ngực: Khi Poupette mở cửa
vào, bà tưởng mọi việc đã xong xuôi. Charles Cordonnier đến và chỉ ở lại
có năm phút. Anh nói đến những bữa tiệc mỗi tuần ba anh thường mời má
tôi đến dự: “Tôi ước ao rằng sẽ được tiếp cụ tại nhà tôi ở đường Raspail

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.