MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 46

vào một bữa thứ năm gần đây”. Má tôi nhìn anh não nùng, không tin: “Anh
cho rằng tôi còn đến được à?”. Chưa bao giờ tôi thấy má tôi có vẻ đau khổ
như vậy: ngày hôm ấy má tôi cảm thấy mình không sống được nữa rồi.
Chúng tôi nghĩ rằng lúc cuối cùng đã gần lắm cho nên Poupette đến mà tôi
không về. Má tôi lẩm bẩm: “Nghĩa là bệnh thêm trầm trọng nên cả hai con
cùng ở đây”. Một lần nữa tôi làm ra vẻ giận: “Con ở lại vì tinh thần má
xuống. Nhưng nếu ở lại chỉ làm má áy náy thì con về đây. – Không,
không”, má tôi vội thẹn thùng mà nói vậy. Tôi phải cứng rắn một cách bất
công nên tôi rất buồn. Giữa lúc sự thật đè nặng lên má tôi và tôi cần nói để
che lấp đi, chúng tôi lại bắt má tôi yên lặng; chúng tôi bắt buộc mẹ không
được nói đến những thắc mắc, phải dồn nén những nghi ngờ: má tôi cảm
thấy mình vừa có lỗi vừa không được người hiểu – như trong đời má tôi
vẫn thường như thế. Nhưng chúng tôi không được lựa chọn: hy vọng cần
cho má tôi hơn cả. Chantal và Catherine sợ hãi khi thấy mặt má tôi, vội
vàng gọi điện thoại về Limoges khuyên mẹ mình về ngay.

Poupette đứng không vững. Tôi quyết định: “Đêm nay, tôi sẽ ngủ

đây”. Mẹ tôi lo ngại: “Con biết cách không? Con biết để tay lên trán lúc má
mê sảng không? – Con biết”.

Mẹ tôi lầm bầm, nhìn tôi trừng trừng: “Con hay làm cho má sợ”. Tôi

vẫn lấn át tinh thần mẹ tôi vì mẹ tôi cho rằng tôi thông minh, còn con thứ
thì mẹ tôi cố ý cho rằng kém thông minh. Ngược lại, sự e lệ của mẹ tôi làm
cho tôi lạnh giá. Lúc bé, tôi là đứa trẻ cởi mở; lớn lên tôi đã thấy những
người lớn sống thế nào, mỗi người kín mít trong những bức tường riêng, có
khi họ khoan ra một cái lỗ rồi bít ngay lại. Má tôi thì thầm với tôi ra vẻ
quan trọng: “Họ đã tâm sự với má”. Hay người ta đã khám phá ra một kẽ
hở: “Họ giấu giếm, họ không nói gì; nhưng hình như là...”. Lời thú nhận và
chuyện ngồi lê có cái gì thầm lén làm tôi ghê tởm và tôi muốn xây cho tôi
những thành trì không kẽ hở. Đối với mẹ tôi, tôi cố ý không tiết lộ tâm sự,
phần vì sợ má tôi bối rối, phần vì tôi sợ cái nhìn của mẹ tôi. Chẳng bao lâu
mẹ tôi không dám hỏi gì tôi nữa. Giải thích qua loa về thái độ vô tín
ngưỡng của tôi, chúng tôi đã phải nỗ lực ghê gớm. Tôi khổ tâm khi thấy má

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.