MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 52

hầu phòng là nữ khán hộ; các cô chiêu đãi ở tiệm ăn cũng thế: họ theo một
phương thuốc là ăn uống. Tôi nhìn mọi người với cặp mắt mới, vì họ bị ám
ảnh bởi những ống rắc rối ở dưới lớp quần áo của họ. Chính tôi, có khi tôi
cũng biến thành một cái bơm vừa hút vừa thổi, hay thành một hệ thống túi
và ống cao su.

Poupette đã bị khích động thần kinh. Còn tôi bị tăng huyết áp, máu

xông lên đầu. Điều khổ tâm cho chúng tôi hơn cả là má tôi hấp hối rồi lại
hồi sinh, là sự mâu thuẫn của chúng tôi. Trong cuộc thi đua giữa sự đau đớn
và cái chết, chúng tôi ước mong cho cái chết thắng cuộc. Nhưng khi má tôi
ngủ, mặt không còn cử động, chúng tôi lo ngại mà nhìn cái dải đen đeo
đồng hồ khẽ đưa lên đưa xuống trên tấm áo trắng: nghĩ đến cơn quằn quại
cuối cùng, chúng tôi sợ hãi đến thắt ruột lại.

Má tôi được vô sự khi tôi từ giã má tôi, hôm chủ nhật, vào lúc quá

trưa. Sáng thứ hai, bộ mặt gầy nhom của má tôi làm tôi sợ hãi; đã thấy rõ là
những ổ vi trùng tàn phá tế bào giữa lớp da và bộ xương. Đến mười giờ tối,
Poupette trao một mảnh giấy vào tay người canh gác: “Tôi có cần gọi chị
tôi không?”. Người gác lắc đầu: trái tim còn chịu đựng được. Nhưng những
cực khổ khác lại sắp xảy đến. Bà Gontrand đã chỉ cho tôi thấy sườn bên
phải của má tôi: nước rỉ ra từ lỗ chân lông, khăn đệm ướt đầm. Mẹ tôi gần
như không tiểu tiện nữa, thịt sưng lên. Má tôi nhìn bàn tay và cử động
những ngón sưng húp. Tôi bảo: “Vì không có vận động nên như thế đó”.
Nhờ có nha phiến và thuốc chỉ thống làm cho yên tĩnh, mẹ tôi biết mình
mệt nhưng vẫn kiên tâm: “Em con nói cho má biết một điều rất có ích: rồi
đây má lại thấy mệt. Như vậy má biết rằng má mệt cũng là thường”. Má tôi
tiếp bà Saint-Ange một phút và nói với bà rằng: “Bây giờ, tôi đã khá lắm!”.
Một nụ cười làm lộ hàm răng: đây đã là cái nhếch mép ghê rợn của một bộ
xương, nhưng mắt còn sáng lên một vẻ ngây thơ nóng nảy. Sau bữa ăn, má
tôi thấy váng vất; tôi gọi nữ khán hộ hai ba lượt; điều tôi nghĩ đến đã thực
hiện, má tôi thở hắt ra làm tôi kinh hãi. Uống một viên thuốc lại hồi.

Đến tối, tôi tưởng tượng má tôi chết, tim tôi muốn đảo lộn. “Má khá

hơn, nếu nói một phần nào trong cơ thể”, sáng ra Poupette bảo tôi thế, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.