MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 56

Tardieu đã đến thăm, nhưng mẹ tôi vẫn bảo dì nó rằng: “Con để phó mặc
má cho đồ súc vật!” (Má tôi ghét những cô y tá làm chủ nhật). Má tôi đã
vui vẻ mà trêu chọc Lionel: “Anh muốn cho mẹ vợ khuất mặt đi cho rảnh
phải không? Lại chưa phải lần này đâu”. Sau bữa cơm sáng, phải nằm một
mình, má tôi lại khắc khoải. Má tôi nói giọng run run: “Không nên để má
một mình, má còn yếu quá. Không nên phó mặc má cho đồ súc vật! – Từ
nay con không để má một mình nữa”.

Marthe đi khỏi. Má tôi chợp ngủ rồi giật mình tỉnh dậy: mông bên

phải đau. Bà Gontrand đặt má tôi nằm lại. Má tôi vẫn kêu đau. Tôi muốn
bấm chuông gọi nữa: “Vô ích. Lại vẫn là Gontrand mà thôi. Bà ta không
biết”. Không phải má tôi tưởng tượng ra mình đau đớn. Sự đau đớn có
nguyên do thể chất đích xác. Tuy nhiên đau đớn dưới mức độ nào đó, cô
Parent hay cô Martin có thể làm cho bớt đau; cũng vẫn một cách chăm nom
mà bà Gontrand không làm được gì cho má tôi. Nhưng rồi má tôi cũng ngủ
được. Đến sáu rưỡi, má tôi vui vẻ ăn được chút canh và chút kem. Rồi bất
thần má tôi rên la, mông bên phải như lửa bỏng. Không có gì lạ cả. Người
má tôi như bị lột da, dầm trong nước tiểu ri rỉ tiết từ trong người ra; đầu
ngón tay các cô y tá bị phỏng vì thay nệm cho má tôi. Tôi hoảng hốt bấm
chuông gọi hoài: sao giờ phút đi lâu thế! Tôi cầm tay, sờ trán má tôi, tôi
nói: “Người ta sẽ chích thuốc cho má. Má sẽ hết đau. Một phút nữa thôi,
chỉ một phút nữa thôi”. Má tôi gò người lại, rên la gần như gào thét: “Rát
quá, ghê gớm quá, má chịu không nổi, má chết mất”. Má tôi nấc lên: “Khổ
sở quá”, giọng như giọng con nít, như xé ruột xé gan tôi. Má tôi thật là cô
đơn! Tôi sờ vào người má tôi, tôi nói với má tôi, nhưng không thể bước vào
trong sự đau đớn của má tôi được. Tim má tôi đập dồn dập, mắt đảo ngược,
tôi nghĩ: “Má chết mất” và má tôi khẽ nói: “Má ngất xỉu này!”. Rồi bà
Gontrand tiêm cho một mũi a phiến. Không có kết quả.

Tôi bấm chuông gọi nữa. Tôi phải rùng mình khi nghĩ rằng cơn đau có

thể xảy ra vào lúc sáng, lúc không có ai bên cạnh, không có cách gì để gọi
ai cả: bây giờ không thể rời má tôi phút nào. Lần này y tá cho má tôi uống
thuốc chỉ thống, thay nệm, thoa chỗ đau bằng thứ thuốc óng ánh kim khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.