MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 57

Đã hết rát; cơn đau chỉ độ 15 phút: tưởng như bất tận. Ông ta đã la hét
trong mấy giờ đồng hồ.
Má tôi nói: “Như thế thì hèn quá, hèn quá!”. Phải
rồi: kêu khóc thì hèn quá. Tôi không hiểu được mấy ông bác sĩ nữa, không
hiểu được em tôi và cả tôi nữa. Không có gì ở đời biện hộ cho những phút
chịu cực hình vô ích như thế.

Sáng thứ hai, tôi nói chuyện bằng điện thoại với Poupette: Phút cuối

cùng của má đã sắp đến. Chỗ thủy thủng không xẹp đi được; bụng không
liền da được. Thầy thuốc nói với y tá rằng chỉ còn cách cho uống thuốc an
thần để người u mê không biết gì nữa.

Đến hai giờ, trước cửa sổ 114, tôi gặp em tôi, nom như người mất hồn.

Dì nó nói với cô Martin: “Xin đừng để cho má tôi đau như hôm qua – Thưa
bà, tiêm nhiều thuốc thế chỉ để da khỏi tróc cứng chứ ngày nào đã lên cơn
đau dữ thì a phiến không còn hiệu lực nữa”. Hỏi vặn thì cô ta nói rằng
thường thường những trường hợp như má tôi, người bệnh chết trong những
cơn đau đớn kinh khủng. Thương tôi với. Giết tôi đi. Thế ra bác sĩ P đã nói
dối à? Tôi định tìm một khẩu súng bắn chết má tôi, hay bóp cổ cho má tôi
chết. Mơ tưởng hão huyền và lãng mạn. Nhưng tôi không thể nghe má tôi
la hét hàng giờ. “Thôi ta đến nói với bác sĩ P”. Ông ta đến và chúng tôi
xoắn lấy ông ta: “Ông đã hứa là mẹ tôi không đau đớn gì – Cụ không đau
đâu”. Ông nói cho biết rằng nếu muốn kéo dài để má tôi chịu cực hình một
tuần nữa thì phải mổ lần nữa, truyền máu và chích thuốc khỏe. Phải, cả ông
N cũng nói với Poupette sáng nay: “Chúng tôi đã làm tất cả những gì phải
làm nếu còn một chút hy vọng. Bây giờ còn kéo dài cơn hấp hối thì chỉ là
một hình thức bạo dâm”. Nhưng chúng tôi không đủ tin. Chúng tôi hỏi ông
P: “Nếu đau đớn thái quá, a phiến có công hiệu gì không? – Chúng tôi sẽ
tiêm những liều cần thiết”. Ông ta nói một cách cả quyết làm chúng tôi yên
tâm. Chúng tôi bớt lo lắng. Ông ta vào buồng má tôi để buộc lại băng.
Chúng tôi bảo ông: “Má tôi ngủ – Cụ không biết tôi có mặt ở đây”. Có lẽ
má tôi vẫn còn ngủ khi ông ta đi ra. Nhưng tôi nhớ lại những nỗi khắc
khoải của má tôi lúc ban sáng, tôi bảo Poupette: “Đừng để cho má mở mắt
ra thấy mình trơ trọi không có ai cả”. Em tôi đẩy cửa ra, vội quay lại, mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.