MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 60

tôi dậy theo ý muốn của bà để bà ăn sữa chua: “Tại em mày cứ muốn tao
ăn, ăn sữa chua tốt lắm”. Má tôi ăn hai hay ba muỗng: tôi nghĩ đến những
thức ăn mà tại một vài nơi người ta vẫn đặt lên mồ người chết. Tôi đưa cho
má tôi ngửi một bông hồng của Catherine mang lại hồi hôm: “Bông hồng
cuối cùng ở Meyngnac”. Má tôi chỉ ngó qua bằng hai mắt thờ ơ. Má tôi lại
chìm vào giấc ngủ; má tôi tỉnh dậy vì đau rát ở mông. Tiêm a phiến: không
có kết quả. Cũng như ngày hôm kia, tôi cầm tay má tôi, tôi khuyến khích:
“Một phút nữa thôi. Mũi tiêm sẽ có hiệu lực. Một phút nữa sẽ hết đau. –
Thật là một cực hình theo lối Tàu”, mẹ tôi nói một giọng không vui không
buồn, mẹ tôi đã yếu quá không còn sức để phản kháng. Tôi lại bấm chuông
gọi năn nỉ xin chích mũi thuốc thứ hai. Cô bé Parent thu dọn giường, để má
tôi nằm nhích ra chỗ khác một chút, má tôi lại ngủ thiếp đi, hai tay lạnh giá.
Mụ hầu phòng cằn nhằn vì tôi không ăn bữa cơm chiều mang lên lúc sáu
giờ: thông lệ không tránh được ở các bệnh viện, nơi mà hấp hối và chết
chóc xảy ra hàng ngày. Đến bảy giờ rưỡi má tôi nói: “À! Bây giờ má thấy
dễ chịu thật sự. Đã lâu nay má không thấy dễ chịu như thế”. Đứa con gái
lớn cô Jeanne đến và giúp cho má tôi ăn chút canh và cà phê kem. Thật là
khó khăn vì má tôi ho quá: đã bắt đầu nghẹt hơi. Poupette và cô Cournot
khuyên tôi nên đi ra ngoài. Chắc rằng đêm nay không xảy ra chuyện gì, vả
chăng tôi có mặt ở đây sẽ làm cho má tôi thắc mắc. Tôi hôn má tôi và má
tôi nhếch mép cười một cách thiểu não, bảo tôi: “Má rất bằng lòng rằng con
thấy má khỏe khoắn như thế này!”.

Tôi ngủ vào lúc mười hai giờ rưỡi, sau khi uống thuốc an thần. Tôi

tỉnh dậy: chuông điện thoại kêu: “Chỉ trong vài phút nữa thôi. Marcel đem
xe đến đón chị đó”. Marcel – anh em họ của Lionel – đưa tôi đi hết tốc lực
qua Ba-lê vắng tanh. Chúng tôi đã uống một ly cà phê ở một cái quán sáng
lửa hồng gần cửa Champerret. Poupette đến trước mặt chúng tôi, trong
vườn bệnh viện: “Thế là hết”. Chúng tôi đi lên. Thật là bất ngờ và không
thể tưởng tượng được, cái xác chết kia nằm trên giường, chiếm chỗ của má
tôi. Tay, trán đã lạnh giá. Vẫn là má tôi đấy nhưng má tôi đã vắng mặt vĩnh
viễn. Một mảnh vải đỡ cái cằm, bịt quanh khuôn mặt không còn cử động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.