MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 62

còn trơ xương, hai mắt nom lớn vô chừng: một cơn đau nổi lên, má tôi đã
hôn mê. Cô Cournot vội nói: “Thôi, gọi điện thoại đi”. Poupette gọi tôi
nhưng tôi không trả lời. Nữ điện thoại viên cố gắng gọi trong nửa giờ tôi
mới tỉnh dậy. Suốt trong khoảng thời gian ấy Poupette trở lại bên mẹ, mẹ đã
vắng mặt rồi; tim còn đập, mẹ ngồi thở, hai mắt trong như thủy tinh không
trông thấy gì nữa. Thế là hết: “Các y sĩ nói rằng má tôi sẽ tắt đi như ngọn
nến: “Không phải thế, nhất định không phải thế, em tôi vừa nói vừa khóc –
Nhưng, thưa bà, người canh gác trả lời, tôi cam đoan rằng, cụ chết một
cách rất dịu dàng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.