MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 63

5

S

uốt đời mẹ tôi vẫn sợ bệnh ung thư, có lẽ lúc ở bệnh viện, lúc chiếu

điện, mẹ tôi cũng còn sợ. Sau khi giải phẫu, không có lúc nào mẹ tôi nghĩ
đến ung thư. Có ngày mẹ tôi lo sợ không thể sống được vì sự xúc động quá
mạnh đối với tuổi tác mình. Nhưng bà không hề nghĩ đời mình mắc bệnh
ung thư: người ta giải phẫu bệnh sưng màng ruột, rất nặng, nhưng chữa
được.

Điều làm chúng tôi ngạc nhiên hơn là không bao giờ mẹ tôi cho mời

linh mục đến, dù là ngày mẹ tôi thấy cô đơn: “Ta sẽ không còn gặp mặt con
Simone!”. Cuốn Thánh kinh, cây Thánh giá, xâu tràng hạt do Marthe mang
lại, tất cả vẫn để nguyên trong ngăn kéo. Một buổi sáng Jeanne đã gợi ý:
“Hôm nay là Chủ nhật, dì Françoise ạ, dì có ý định cầu nguyện chăng? – Ồ!
Thôi cháu, dì mệt quá không cầu nguyện được: Ông Trời đại lượng!”

Bà Tardieu khẩn khoản hơn, trước mặt Poupette, đã hỏi mẹ tôi có cho

mời cha giải tội đến không; mặt mẹ tôi rắn đanh lại: “Mệt lắm”; và nhắm
mắt lại để chấm dứt câu chuyện. Sau khi tiếp chuyện một bà bạn già, mẹ tôi
bảo Jeanne rằng: “Con Louise nó hỏi dì những câu kì dị: nó hỏi trong bệnh
viện Có Linh mục tuyên uý không? Hẳn cháu biết dì không để ý đến những
chuyện ấy!”.

Bà Saint-Ange săn hỏi chúng tôi: “Xem chừng cụ bối rối lắm, chắc cụ

cần sự an ủi tôn giáo – Má cháu không muốn thế – Cụ đã yêu cầu tôi và các
bạn bè khác giúp cụ được yên ổn khi nhắm mắt – Điều má cháu muốn lúc
này là giúp má cháu khỏi bệnh”. Thiên hạ chỉ trích chúng tôi. Chắc chắn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.