MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 65

nói ra vẻ tự mãn: “Ta đi ăn một cái trứng la-coóc cuối cùng rồi ta đi theo
ông Gustave”. Bà tôi không bao giờ nhiệt thành với cuộc sống cho lắm;
năm tám mươi tư tuổi, bà tôi sống hời hợt một cách buồn nản, chết không
làm cho bà tôi phiền muộn, cha tôi cũng tỏ ra can đảm không kém, ông bảo
tôi: “Bảo mẹ mày đừng mời Linh mục đến. Tao không muốn đóng kịch”.
Và cha tôi dặn dò một vài chuyện thực tiễn. Cơ nghiệp tiêu tan, sống buồn
phiền, cha tôi chấp nhận hư không một cách bình tĩnh cũng như bà tôi chấp
nhận thiên đường. Mẹ tôi yêu cuộc đời cũng như tôi, mẹ tôi nổi loạn đối
với sự chết cũng như tôi. Trong lúc mẹ tôi hấp hối, tôi nhận được nhiều bức
thư bình luận cuốn sách cuối cùng của tôi: “Nếu cô không mất đức tin, cô
không sợ chết đến như thế”, những người tin đạo viết cho tôi với một giọng
tội nghiệp cay đắng như vậy. Những độc giả nhân nhượng khuyến khích
tôi: “Chết đi không đáng kể: sự nghiệp còn lại”. Riêng tôi, tôi xin trả lời với
tất cả mọi người rằng họ đã lầm. Đối với mẹ tôi cũng không hơn gì đối với
tôi, tôn giáo không thể là hy vọng một sự thành công sau khi chết. Dù rằng
tưởng tượng ra sự bất diệt linh hồn ở thượng giới hay ở trần gian thì sự bất
diệt ấy cũng không an ủi được cái chết của người ta khi người ta tha thiết
với cuộc sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.