MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 66

6

N

ếu thầy thuốc tìm ra bệnh ung thư ngay từ khi có những triệu chứng

đầu tiên thì sao? Chắc là sẽ trị được bằng quang tuyến và má tôi sẽ sống
thêm hai ba năm nữa. Nhưng ít ra má tôi cũng biết hay cũng ngờ vực đã
mắc bệnh ấy và những ngày còn lại sẽ sống trong sự kinh hoàng. Điều đáng
phàn nàn là sự lầm lỡ của thầy thuốc đã làm chúng tôi khinh xuất; nếu
không, chúng tôi đã để tâm đến hạnh phúc của mẹ hơn cả. Chúng tôi đã
không kể đến công việc bận rộn của Jeanne và Poupette trong mùa hè. Tôi
sẽ đến thăm má tôi nhiều hơn và sẽ tìm cách làm cho má tôi được vui lòng.

Có nên hối tiếc việc bác sĩ đã giải phẫu và hồi sinh má tôi chăng? Má

tôi đã “lời” được ba mươi ngày, và má tôi không muốn mất một ngày nào;
những ngày đó đem lại vui sướng cho má tôi; nhưng cũng đem lại lo âu và
đau đớn. Vì má tôi đã tránh khỏi cực hình mà thỉnh thoảng má tôi tưởng
rằng mình phải chịu, cho nên tôi không thể nhân danh má tôi mà định đoạt.
Đối với dì nó, khi gặp lại thì mất mẹ, dì nó không thể quên được sự đau
khổ. Còn tôi? Bốn tuần lễ ấy đã để lại cho tôi những hình ảnh, những ác
mộng, những đau buồn mà tôi không biết đến nếu má tôi tắt nghỉ từ sáng
thứ tư. Nhưng tôi không thể ước lượng được sự xúc động của tôi vì nỗi
thống khổ đã nổ bùng một cách không dự tính trước. Má tôi sống thêm
được ít ngày đã cho chúng tôi một cái lợi hiển nhiên: chúng tôi đã không
phải hối hận – hay gần như thế. Khi một người thân chết, chúng ta phải trả
giá sự sống còn của chúng ta bằng trăm ngàn mối tiếc hận đau thương, cái
chết của người thân bộc lộ tính chất lạ lùng độc đáo của nó; người thân trở
thành mênh mông như cả thế gian, sự vắng mặt của họ làm cho thế gian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.