MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 68

7

P

oupette ngủ lại nhà tôi, đến mười giờ sáng chúng tôi trở lại bệnh viện:

cũng như trong khách sạn, phải thu dọn phòng trước buổi trưa. Lại một lần
nữa, chúng tôi lên cầu thang, mở hai lần cửa: cái giường bỏ trống. Tường,
cửa sổ, đèn, đồ đạc, đồ nào ở chỗ nấy, trên khăn nệm trắng không có gì cả.
Dự tính không phải là biết trước: việc xảy ra vẫn phũ phàng như chúng tôi
không ngờ. Chung tôi lấy va-li trong hộc tủ ra để thu nhặt sách vở, quần áo,
đồ trang điểm, giấy má: sáu tuần lễ thân mật hoen ố vì sự phản bội. Chúng
tôi để lại cái áo mặc trong nhà màu đỏ. Chúng tôi đi qua vườn, ở phía trong
cùng kia, dưới rặng cây xanh rờn, là nhà xác, và trong nhà xác là thi thể má
tôi với cái khăn bịt cằm. Poupette, vì ý muốn, mà cũng vì bất ngờ, đã chịu
những cơn xúc động mạnh bạo nhất, coi dì nó ủ dột quá, tôi không thể gợi
lên ý muốn lại thăm. Vả lại tôi cũng không chắc tôi có ý muốn ấy.

Chúng tôi đã để va-li lại căn nhà đường Blomet, gửi người gác cửa.

Chúng tôi chợt thấy một tiệm cho thuê đồ tang sự: “Thôi, mướn ở đây cũng
như ở chỗ khác”. Chủ nhân mặc áo đen ra tiếp chúng tôi. Họ đưa cho coi
hình các mẫu quan tài: “Cái này đẹp hơn cả”. Poupette nửa cười nửa khóc:
“Cái hòm này mà đẹp hơn à! Mẹ không muốn khâm liệm vào trong cái hòm
này đâu!”. Đám tang đã định vào ngày hôm sau nữa, tức là thứ sáu. Họ hỏi
chúng tôi có muốn dùng hoa không? Chúng tôi bằng lòng, không hiểu tại
sao: không có thập tự, vòng hoa, chỉ lấy một bó hoa lớn. Họ nhận lãnh mọi
khoản. Đến chiều chúng tôi mang va-li vào nhà; cô Leblon đã dọn dẹp làm
khác hẳn đi; sạch sẽ vui mắt hơn, chúng tôi khó lòng nhận ra nhà cũ nữa:
càng hay. Chúng tôi vùi vào trong tủ cái giỏ đựng chiếc áo đọc sách và sơ-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.