MỘT CHỖ TRONG ĐỜI - Trang 33

Bởi vì cô giáo “chỉnh” tôi, nên sau đó tôi đã muốn chỉnh cha tôi,

bảo ông rằng “phệt đất” hay “thiếu mười lăm phút đầy mười một giờ”
không tồn tại. Ông hầm hầm giận dữ. Một lần khác: “Bố cứ muốn con
không bị chỉnh, thế mà lúc nào bố cũng nói sai!” Tôi khóc. Cha tôi
khổ tâm. Trong ký ức của tôi, tất cả những gì liên quan đến ngôn ngữ
đều là nguyên nhân của sự oán hận, của những cuộc cãi vã đau lòng,
còn hơn cả vấn đề tiền bạc.

* * *

Ông phóng túng.
Ông đùa với các khách hàng nữ thích cười. Sự cợt nhả đầy ẩn ý.

Những câu đùa tục tĩu. Sự châm biếm mới lạ. Ông nghe những
chương trình hài kịch, trò chơi ở trên đài. Luôn sẵn sàng đưa tôi đi
xem xiếc, xem những bộ phim ngu ngốc, xem bắn pháo hoa. Ở hội
chợ, người ta leo lên chuyến tàu ma Himalaya, người ta vào xem
người phụ nữ béo nhất thế giới và xem người lùn dân đảo Lilliput.

Ông không bao giờ đặt chân vào viện bảo tàng. Ông chỉ dừng chân

trước một khu vườn đẹp, trước cây trổ bông, trước đõ ong, nhìn những
cô gái đẫy đà. Ông ngưỡng mộ những khối xây dựng khổng lồ, những
công trình lớn hiện đại (cầu Tancarville). Ông thích nhạc ở rạp xiếc,
lái ô tô đi dạo ở vùng đồng quê, có nghĩa là ngắm cảnh đồng ruộng
rừng sồi, trong lúc nghe nhạc xiếc do dàn nhạc của đoàn Bouglione
chơi, ông có vẻ sung sướng. Cảm xúc mà người ta nhận thấy khi nghe
một điệu nhạc, trước phong cảnh, không phải là chủ đề để nói chuyện.
Khi tôi bắt đầu giao lưu với tầng lớp tiểu tư sản ở Y..., người ta hỏi tôi
trước tiên về gu, nhạc jazz hay là nhạc cổ điển, diễn viên kiêm đạo
diễn Tati hay đạo diễn kiêm nhà văn René Clair, điều này cũng đủ làm
cho tôi hiểu rằng mình đã bước sang một thế giới khác.

Một mùa hè, ông cho tôi tới thăm họ hàng ba ngày, ở bên bờ biển.

Ông đi xăng đan, dừng lại trước lối vào các lô cốt, uống bia ở sân hiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.