MỘT CHỖ TRONG ĐỜI - Trang 56

thực sự nhìn ông. Khuôn mặt ông đã trở nên khác với khuôn mặt mà
tôi từng quen thuộc. Bọc ngoài bộ răng giả - ông không muốn tháo ra -
đôi môi ông vếch trên lợi. Trở thành một trong những ông lão nằm liệt
giường ở dưỡng đường mà bà quản trường dòng bắt chúng tôi đứng
trước giường rồi hát ông ổng lên vào dịp Giáng sinh. Tuy nhiên, ngay
cả khi ông đã trong tình trạng như vậy, tôi thấy hình như ông vẫn còn
sống được một thời gian nữa.

Mười hai rưỡi, tôi cho thằng con đi nằm. Nó không buồn ngủ mà cứ

ra sức nhảy trên chiếc giường lò xo. Cha tôi thở khó nhọc, mắt mở to.
Mẹ tôi đã đóng cửa quán cà phê và hàng tạp phẩm giống như mọi
ngày Chủ nhật, lúc gần một giờ. Bà lên xem ông thế nào. Trong khi tôi
rửa bát, chú dì tôi đến. Sau khi lên thăm cha tôi xong, họ trở xuống
ngồi trong bếp. Tôi pha cà phê mời họ. Tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi đi
chầm chậm bên trên, bắt đầu bước xuống. Tôi cứ ngỡ, dù bước chân
bà chậm, khác mọi khi là bà xuống uống cà phê. Ngay ở khúc ngoặt
cầu thang, bà chậm rãi nói khẽ: “Thế là hết”.

* * *

Cửa hàng không tồn tại nữa. Đây là nhà riêng, với ri đô vải tecgan

và các mặt tiền cũ kỹ. Cơ sở kinh doanh lụi tàn và mẹ tôi dọn tới một
căn hộ một phòng gần trung tâm. Bà cho làm bia mộ bằng Cẩm thạch.
A... D... 1899-1967. Thanh cảnh, lại không cần tu sửa.

* * *

Tôi đã kết thúc việc đưa ra ánh sáng món thừa kế mà tôi hẳn đã để

lại nơi ngưỡng cửa thế giới tư sản và trí thức trước khi tôi bước vào
bên trong.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.