MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 162

Joseph khó chịu chống cùi chỏ nhổm người lên. Sau cơn sốt, người

anh hãy còn yếu vô cùng, anh nghe đầu óc choáng váng nên cử động
này khiến anh chơi vơi, anh cất giọng run run.

— Tôi hiện đang ở đâu đây? Và làm sao tôi lại có mặt tại nơi này?
Một lần nữa, người đàn ông bên cạnh đó với nụ cười bất hủ mỉm

miệng cười.

— Đại Úy hãy yên lòng. Đại úy hiện đang ở chung với bạn bè không

mà thôi. Đừng lo, chính tôi đích thân đến đây để bảo đảm sự an toàn
của Đại úy tại nơi này. Ở đây là một trong những hang ở Pắc Bó, nằm
về phía Bắc của Bắc phần. Chúng ta chỉ cách biên giới Trung Hoa
chừng khoảng một cây số. Những người Nùng ở một bộ lạc gần đây đã
kéo Đại Úy ra khỏi chiếc phi cơ bị rớt trên triền núi. Họ đã cứu Đại Úy
ra khỏi tay quân tuần tiễu Nhật, rồi họ liên lạc với chúng tôi để chúng
tôi đem Đại úy về đây. Chừng nào Đại Úy khỏe hẳn lại, chúng tôi sẽ cố
tìm cách đưa Đại úy qua biên giới về lại an toàn với tướng Chennault
và đồng đội của Đại úy trong phi đoàn Flying Tigers.

Người đàn ông lại mỉm cười khi thấy Joseph nhìn mình ngạc nhiên.
— Tôi biết được tên của Đại úy nhờ đọc ở miếng Dog Tag trên cổ

của Đại úy.

Đôi mắt của người đàn ông rạng rỡ, chừng như rất hài lòng khi ông

ta chúm miệng nói chữ “Dog Tag” để chỉ tấm thẻ đính bài của Joseph,
ông nói tiếp.

— Mấy cái răng nanh vẽ trên mũi chiếc Warhawk rơi trên triền núi

đã cho chúng tôi biết, Đại úy thuộc phi đoàn của tướng Chennault.

Joseph cố gượng người nhìn vào người đàn ông đang ngồi bên đống

lửa một hồi, rồi thả mình nằm lại xuống phản.

— Ông là ai? Vì sao ông lại giúp tôi?
— Tất cả chúng tôi đây là người quốc gia Việt Minh. Cũng như Hoa

Kỳ, chúng tôi chiến đấu chống lại quân Nhật, chúng tôi dùng chiến
tranh du kích để tấn công các tiền đồn của quân Nhật chung quanh
vùng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.