MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 164

khuôn mặt của Joseph hơn những lần trước đây. Lạt nhìn thẳng vào mặt
Joseph không đắn đo, sau cùng Lạt ngập ngừng dùng Anh ngữ hỏi với
giọng đầy ngạc nhiên.

— Trước đây Đại úy có đến thăm nước tôi lần nào không?
Joseph tò mò quay người lại nhìn Đào Văn Lạt.
— Có, tôi biết Sài Gòn và Huế, tôi cũng có đến Hà Nội một lần,

nhưng vì sao anh lại hỏi như vậy?

Đào Văn Lạt cởi mở đáp:
— Cách đây nhiều năm rồi tôi có gặp một cậu trai người Hoa Kỳ.

Cậu ấy trông giống Đại úy lắm.

Hai người đàn ông cùng nhìn nhau chăm chú, lúc bấy giờ Joseph

dường như khám phá ra một điều gì không rõ rệt, anh từ từ cất tiếng.

— Hồi năm 1925, tôi có dự lễ tết Nguyên Đán trong cung vua, năm

1936 tôi có trở lại Huế và Hà Nội. Có thể chúng ta đã gặp nhau ở một
trong những nơi đó không?

Đào Văn Lạt reo lên mừng rỡ:
— Vậy là chúng ta đã gặp nhau ở Huế 1925. Lúc đó Đại Úy đi với

mẹ của Đại úy.

Joseph gật đầu đầy kinh ngạc.
— Tôi là Lạt, Đào Văn Lạt, tôi là ký giả nói chuyện với Đại Úy sau

buổi lễ đó.

Vóc dáng của Đào Vặn Lạt bây giờ vẫn còn in hằn đầy những giấu

vết khổ đau riêng tư của anh từng phải gánh chịu trong những năm tù
tội ở Côn Sơn, và trên gương mặt của anh vẫn còn mang nét căng thẳng
khác thường do sự tự thiến mà Lạt đã thực hiện khi vừa mới lớn, nhưng
nhờ đôi mày quắc thước và đôi mắt sáng uy nghi, Lạt vẫn giữ được
khuôn mặt đầy nét lý tưởng mà có lần Lạt đã nói cho Joseph và mẹ anh
biết, niềm ao ước đó tại dinh Khải Định ngày xưa. Joseph nhíu mày cố
nhớ lại chuyện cũ.

— Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ lúc ấy anh đã tức giận vì tính cách đạo đức

giả trong cung cách đón Tết của triều đình, và anh đã cho chúng tôi biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.