MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 166

— Sáng nào ông ta cũng tắm nước suối như vậy và tập thể dục mười

phút trước khi bắt đầu làm việc. Đời sống ở núi rừng này khổ cực lắm
cho nên ông ấy tự làm gương bằng cách tự khép mình vào một kỷ luật
riêng.

Bên dưới một vọi đá lớn, dòng suối mở rộng thêm ra, chia ra thành

nhiều khóm nước nhỏ, trong khi đó bên bờ nước, nhiều khóm thạch
nhũ nhô ra lồi lõm, chạy thẳng xuống bên dưới dòng nước. Đào Văn
Lạt đưa tay chỉ xuống một gọp đá phẳng gần đó.

— Chỗ đó là bàn làm việc của ông ấy. Ông ấy sẽ ngồi làm việc ở đó

suốt ngày để lo tổ chức việc chống lại phát xít Nhật và thực dân Pháp.
Sáng nay ông ấy sẽ viết các bài báo cho tờ báo của chúng tôi. Tờ Việt
Lập.

Người đàn ông bên dưới dòng suối ngẩng đầu lên nhìn qua các vọi

đá rồi đưa chiếc gậy tre lên vẫy chào Joseph và Đào Văn Lạt, đoạn
bước chân xuống dòng nước và khoát nước liên tục lên tấm thân gầy
còm của mình.

— Ông ấy là ai vậy?
Đào Văn Lạt đưa mắt nhìn qua Joseph đầy vẻ ngạc nhiên.
— Tôi tưởng Đại úy đã biết ông ấy là ai rồi chứ. Ông ấy là thủ lãnh

của chúng tôi đã nhiều năm qua rồi, ông ấy tự xưng mình là Nguyễn Ái
Quốc, nhưng ông ấy chọn cho mình một cái tên quân sự, một nom de
guerre
là Hồ Chí Minh, có nghĩa là người được vinh danh.

— Vậy anh biết ông ta được bao lâu rồi?
— Tôi gặp ông ta lần đầu tiên hồi năm 1930. Lúc mới gặp, ông ta giả

dạng một người phu xe kéo để đánh lừa mật thám Pháp. Lúc đó tôi
không biết ông ta là ai. Ông ấy rất khôn ngoan. Thân sinh của ông ta là
một quan lại trong triều đình Huế, ông ấy từng chu du khắp thế giới, và
có thể nói được các thứ tiếng như Pháp, Anh, Nga, Đức, Nhật, Tiệp
Khắc và ba loại tiếng Trung Hoa khác nhau. Ông ấy cũng là người
Nghệ An như tôi.

Đào Văn Lạt ngừng nói, miệng nở một nụ cười đầy vẻ tự hào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.