MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 168

Thạch sự hợp tác hỗ tương với Việt Nam để hai quốc gia cùng chung
hợp tác chống lại Nhật Bản, nhưng viên Tư Lệnh Tối cao này đã phản
phúc, đem tống ông ta vào tù. Người ta cho xiềng hai chân lại, bắt
mang gông rồi giải ông ta đi bộ hàng trăm cây số khắp cùng Trung
Hoa. Trong vòng có mỗi một năm mà người ta đã đưa ông đi hơn ba
chục khám đường khác nhau. Từ đó ông đau yếu bất thường lắm. Thân
thể ông ấy đầy những vết thẹo vì bị tra tấn, ngay như hàm răng của ông
cũng bị mất đi mấy chiếc vì các cuộc tra khảo của bọn cai tù. Nhiều
người cùng chung số phận với ông đã không chịu nổi cảnh tra tấn của
quân Tàu, đã phải bỏ mình trong các xà lim lạnh lẽo ở xứ người. Rồi
một hôm, chúng tôi lại được tin vị thủ lãnh của chúng tôi từ trần.
Chúng tôi đã cử hành tang lễ và đồng để tang cho ông ấy tại hang Pắc
Bó này. Mọi người đều buồn rầu và thương tiếc cho cái chết của ông ta.

Gương mặt Đào Văn Lạt trở nên u buồn.
— Chừng một tháng sau đó, một hôm chúng tôi nhận được một tờ

báo xuất bản ở Trung Hoa, trên đó có đăng một bài thơ. Chúng tôi nhận
ra nét chữ của ông ấy qua bài thơ đó và căn cứ theo ngày tháng của tờ
báo đó xuất bản thì chúng tôi biết là ông ấy vẫn còn sống và chúng tôi
ai nấy đều thật tình hân hoan trước tin này. Để ghi nhớ ngày vui mừng
này chúng tôi, tất cả đều học thuộc lòng bài thơ đó. Đại Úy Sherman có
muốn nghe bài thơ này không? Tôi sẽ dịch ra tiếng Anh và đọc cho Đại
úy nghe.

Joseph lặng lẽ gật đầu, anh đưa mắt nhìn xuống dòng suốt, thấy

người đàn ông dưới đó đang từ bên dưới dòng nước bước lên bờ.

Vân ủng tung sơn, sơn ủng vân

Giang tâm như kinh tĩnh vô trần

Bồi hồi dọc bộ tây phong lĩnh

Đáo vọng nam Thiên, ức cố nhân.

Joseph quay qua nhìn thấy Đào Văn Lạt đang mơ màng đầy cảm xúc

dìu nhịp theo giọng ngâm của mình. Đọc xong bài thơ Đào Văn Lạt cất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.