MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 169

giọng run run.

— Được biết ông ấy còn “tưởng vọng tới bạn cũ” đó là điều mà

chúng tôi hằng kỳ vọng. Trong thời gian bị tù tội, ông ấy có sáng tác
nhiều bài thơ nữa, cũng bằng Hán văn. Tôi có dịch một số ra Anh và
Pháp ngữ.

Nói xong Đào Văn Lạt cho tay vào túi áo, lôi ra một mảnh giấy nhàu

nát.

— Đây là một bài thơ mà ông ấy viết về nỗi kinh hoàng trong thời

gian tù tội của mình.

Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại

Cố nhân chi thoại, bất sai ngoa.

Joseph thả người nằm dài xuống cáng tre và khẽ nhắm mắt mình lại

dưới ánh nắng chói chang của buổi ban mai. Chung quanh đây vắng
lặng như tờ, ngoài tiếng đọc thơ đều đặn của Đào Văn Lạt ra chỉ còn có
tiếng róc rách của nước chảy bên dưới các ghềnh đá mà thôi. Joseph
chợt nghe lòng mình thanh thản vô cùng. Nỗi đớn đau vì các vết
thương cùng cơn sốt chừng như vụt tan biến trước cảnh núi rừng bao la
tịch mịch chung quanh đây. Những cảnh chết chóc, tàn phá trong tâm
khảm của anh từ hơn ba năm qua giờ đây chừng như là một thế giới
nào hoàn toàn khác biệt. Anh chợt nghe lòng thoáng lên sự biết ơn
những người đã cứu mạng cho mình, đặc biệt là mối cảm tình dành sấn
cho người đàn ông ốm yếu hiện đang ở bên dưới bờ suối kia, người mà
cùng với đám dân quân du kích Việt Minh đã chăm sóc cho anh như
chăm sóc một người thân trong gia đình. Joseph cũng vụt thoáng nghe
một dòng ân hận vụt qua đầu. Khi anh chợt nghĩ đến việc anh đã không
mến thương cha mình như thái độ mà anh hiện đang có trong lòng đối
với người đàn ông bên dưới bờ suối kia. Nhưng thoáng ý nghĩ đó rồi
vụt tắt đi nhanh chóng, ánh mặt trời ấm áp của buổi ban mai đưa anh
vào giấc ngủ êm đềm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.