MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 276

— Tại làm sao tôi lại có thể quên được nạn đói hở trời! Gương mặt

nhợt nhạt của Joseph thẫn thờ nhìn người bạn đồng hành như người
mất hồn. Người sĩ quan trẻ cũng hoang mang trước tình thế bất thường,
anh cất tiếng hỏi.

— Đại Úy nói vậy nghĩa là làm sao?
— Nạn đói ở ngoài Bắc.
Joseph khẽ khép mắt lại. Gác lại hết những rắc rối trong mấy ngày

vừa qua, anh tập trung hết ý tưởng của mình để nghĩ đến đứa con gái
lên tám mà anh chưa lần nào gặp mặt và ngay lúc này đây anh cũng
không biết rõ cái làng vô danh nào đó ở mạn Bắc, nơi mà nạn đói
hoành hành khốc liệt nhất ở phần đất cuối mạn Nam của Bắc phần, giáp
với Trung phần, nơi mà đứa con gái của anh được đưa ra ngoài đó để
sinh sống. Trung úy Hawke cố tạo một nụ cười như muốn tránh né.

— Tôi vẫn chưa hiểu Đại úy muốn nói gì hết cả.
Joseph vội tung mình ra bên sau tay lái rồi nói vội với Trung úy

Hawke.

— Hãy lên xe nhanh lên đi.
Trước khi viên sĩ quan người Boston kịp ngồi ngay ngắn trên ghế xe

thì Joseph đã đạp hết chân ga cho chiếc xe chạy hết tốc lực về phía
quân y viện. Đến trước cổng bệnh viện, Joseph cho thắng lết chiếc xe
dừng lại rồi tung người vượt qua đám nhân viên gác cổng đầy ngơ ngác
để cho Trung úy Hawke ở lại dàn xếp mọi thủ tục vào bệnh viện.
Joseph chạy thục mạng thẳng đến dãy hành lang nơi phòng bệnh của
Lan. Chừng đến trước cửa phòng. Joseph lách mình bước trờ tới người
y tá trực mà không cần giải thích sự có mặt của mình. Anh bàng hoàng
thất vọng khi thấy giường bệnh bỏ trống. Toàn thể căn phòng được thu
xếp ngăn nắp, không có dấu hiệu nào cho thấy Lan còn ở nơi này cả.
Từ bên ngoài hành lang, tiếng nói của người y tá vọng vào.

— Bà ấy đã xuất viện cách đây đã ba hôm rồi, thưa Đại Úy. Bà ấy có

cho biết là bà sẽ theo gia đình rời khỏi Sài Gòn ngay sau khi xuất viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.