MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 278

rất chậm tại các nút chặn. Thường thì những nơi này được một nhóm
năm sáu người bản xứ trông nom, không có ai võ trang gì hết cả và
những người ở đây thường đưa tay vẫy chào các nhân viên OSS, điều
này chứng tỏ họ biết những người trên xe là người Hoa Kỳ. Chiếc xe
đưa hai người về còn cách Bộ Chỉ Huy chừng năm trăm thước, lúc bấy
giờ cơn tò mò của Trung Úy Hawke mới có dịp bùng lên, anh nhoẻn
miệng cười hỏi.

— Ông thiếu điều bán cái mạng của tôi và cả cái mạng của ông nữa

để tới đó. Vậy nếu như không có gì trở ngại, ông có thể nói cho tôi biết
là ông đi tìm cái giống gì ở nhà thương và cái căn nhà bị người ta hôi
của đó không?

Joseph thở một hơi dài.
— Tôi có ý tìm một người quen ở Sài Gòn này David à. Một người

có lần đã có rất nhiều quan hệ đối với tôi.

Trung Úy Hawke cho xe chạy chậm lại trước một nút chặn khác sắp

tới. Nút chặn này được thiết lập bằng các cành cây còn đầy lá tươi.
Không giống như ở những nơi khác, tại khu vực này dường như không
có bóng người. Mắt không rời khỏi nút chặn khác thường này, Trung úy
Hawke vừa lái xe, vừa mỉm cười với vẻ đầy thông cảm.

— Vậy thì tôi hiểu rồi. Một chuyện tình hén?
— Tôi gặp lại người ấy lần đầu tiên hôm thứ bảy vừa qua tại nhà

thương.

Nói tới đây, bỗng Joseph chú ý đến một đống lá rời rạc bên dưới vệ

đường. Chòm lá cũng giống như những cành lá trên mặt đường, nhưng
ngay lúc này khóm lá đó bỗng dưng di động. Trung úy Hawke cũng
chợt nhận ra điều đó. Chiếc xe Jeep đang trên đà đi ngang qua nửa nút
chặn và chạy thật chậm, nhưng đã quá trễ khi cả hai người cùng khám
phá ra họ đang ở trước mũi súng dưới dường.

— Nous sommes Americans, nous sommes Américains.
Trung úy Hawke hét lên trong vô vọng khi các khóm lá vụt tung dậy.

Tiếng thét đó đã quá trễ để ngăn chặn nòng súng đại liên được ngụy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.