MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 295

— Họ hy vọng sống lây lất cho qua cơn hoạn nạn để mong sẽ xây

dựng lại một gia đình mới. Bây giờ ở đây tôi là người duy nhất còn
sống tại ngôi làng này, không bao lâu nữa rồi tôi cũng sẽ chết như
những người khác.

Lan đưa tay chỉ về phía căn nhà đối diện ao sen hỏi:
— Vậy mấy đứa con của bà Nguyễn Thị Thảo chết hết rồi phải

không?

Ông già từ từ quay đầu về phía căn nhà cất tiếng nhỏ nhẹ:
— Ba đứa con của họ đã chết cách đây hai tuần. Cha mẹ chúng thì

dường như đã chết hôm tuần rồi. Họ là người chết sau cùng ở làng này.
Người chồng sau này đã nổi điên, ông ấy tự móc mắt mình. Bây giờ
đâu còn ai để lo chôn cất họ.

Lan xoay người, Joseph kéo nàng vào vòng tay của mình. Một lúc

không lâu sau Lan lấy lại bình tĩnh, nàng thì thào qua nước mắt.

— Nhưng họ có tới bốn đứa con lận kia mà?
Ông lão từ từ gật dầu.
— Đúng rồi, đứa thứ tư, đứa con gái có nước da trắng bóc thì họ đã

gửi cho người em gái của họ bên làng Đồng Sanh, cách đây chừng năm
cây số về hướnng Nam từ sáu tháng nay lận. Họ tính rằng ở đó sẽ đỡ
hơn nơi này.

Nghe tới đây Joseph cất giọng đầy lo âu hỏi:
— Vậy họ... ngươi ta ở đó còn sống sót được không?
Ông lão không đáp lời ngay câu hỏi của Joseph, ông nhắm nghiền

đôi mắt lại chừng như để cố thu hết tan lực.

— Người ta chết đều khắp mọi nơi, đâu còn ai hơi đâu mà lo chuyện

gì xảy ra ở các làng khác.

Joseph đem tặng một số thức ăn cho ông lão, nhưng ông ta từ chối

không chịu nhận một thứ gì. Lúc Lan và Joseph lên xe rời khỏi nơi này,
ông lão vẫn đứng yên một chỗ dưới cơn mưa trút và trước khi khuất
bóng, ông còn cố đưa chiếc dù lên vẫy chào một lần chót đầy cảm kích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.