MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 53

đang sau lưng mình, người lạ đang chĩa một con dao nhọn vào đó. Tiếp
theo Joseph nghe một giọng nói thì thầm bằng tiếng Pháp.

— Ông là ai? Ông theo chúng tôi làm gì?
— Tôi là Joseph Sherman.
Chàng thanh niên Hoa Kỳ vừa thở vừa đáp lời và cố vùng vẫy khỏi

vòng tay đang siết ngang cổ họng mình.

— Ông Jacques Devraux có lần hướng dẫn gia đình tôi đi săn và Ngô

Văn Lộc lúc đó là người giúp việc của ông ta.

Joseph nghe hai người đàn ông thì thầm với nhau bằng tiếng Việt,

nhưng rồi vòng siết trên cổ anh không được nơi rộng chút nào, trong
khi đó lưỡi dao bên sau lưng chừng như có vẻ đè mạnh vào thêm hơn.

— Vậy ông ấy còn sống ở Sài Gòn này nữa không?
— Không, ông ấy bây giờ là trưởng phòng mật thám ở ngoài Huế.

Ông có phải là Ngô Văn Lộc không?

— Phải.
Có ánh đèn của một chiếc xe từ bên ngoài cửa chợ chiếu vào. Vòng

tay siết ngang cổ Joseph được thả ra, anh quay lại nhìn ra phía sau. Ngô
Văn Lộc vẫn còn con dao trên tay trong khi người đồng hành đứng thế
thủ sẵn sàng tấn công Joseph nếu cần.

— Làm sao ông biết cách mà tìm tôi? Làm sao ông lại biết tôi bị ở

tù?

Tiếng nói của Ngô Văn Lộc đầy vẻ hăm dọa chứ không phải vì tò

mò, Joseph đưa tay xoa xoa lên cổ từ từ đáp.

— Tôi có nói chuyện với Paul Devraux. Anh ấy hiện giờ là lính ở

đây. Paul có nói cho tôi biết là dường như anh bị bắt nhốt ở Côn Sơn.

Joseph lại đưa tay sờ lên cổ một lần nữa trước khi nói tiếp:
— Paul cũng có kể cho tôi nghe thảm cảnh của Học. Tôi thật buồn

khi biết tin Học chết.

— Nó không chết đâu, nó bị người Pháp chặt đầu trên giàn chém đó

thôi. Thằng đó có nói với ông rằng người ta đã mưu sát vợ tôi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.