MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 55

Tiếng nói đầy hận thù của Lộc vang lên bất chợt, khiến Joseph hoảng

hồn, cùng lúc Joseph linh cảm rằng Lộc đang đứng trong bóng tối run
rẩy.

— Suốt năm năm dài ở Côn Đảo, tôi đã sống trong nỗi thống khổ vô

biên từng ngày một và thường xuyên nằm mơ thấy khuôn mặt đầy oán
trách của vợ tôi.

Hai người đứng yên lặng trong bóng tối một lúc lâu. Joseph bỗng cất

tiếng hỏi, phá tan sự yên tĩnh tại nơi này.

— Anh nói vậy là nghĩa là làm sao hả Lộc?
— Chính tôi đã bắt vợ tôi phải làm chuyện đó, sau đó chính tay tôi

đã đưa vợ tôi vào bàn tay sát nhân của người Pháp.

Lộc ngừng nói, hơi thở rối loạn, giọng anh trầm hẳn xuống:
— Vậy thì ông nghị sĩ và tôi cùng đồng cảnh ngộ. Ông ấy có thường

bị dày vò vì các cơn mộng dữ không?

Joseph ngẩn ngơ trước câu hỏi mà Lộc đặt về cha mình.
— Tại sao cha tôi lại phải như vậy hả Lộc?
— Bởi vì chính tôi đã quá ngu muội nên vợ tôi mới chết, và chính vì

sự ngu muội của cha ông nên đã gây ra cái chết cho đứa con trai của
ông ấy, có phải như vậy không?

— Cha tôi đã cố cứu anh tôi rồi. Cha tôi đã bị thương khá nặng, mất

hết một cánh tay vì xả thân cứu anh tôi.

Lộc bật cười thành tiếng chế nhạo Joseph.
— Cha ông đã nói với ông như vậy à?
— Vâng.
— Sự thật thì trái ngược lại.
Joseph nôn nóng chồm người tới trước, bỗng dưng anh nhớ đến Paul

cũng có thái độ tượng tự như Lộc lúc nãy khi đề cập tới tai nạn.

— Vậy theo anh tính sự thể đã xảy ra như thế nào hở Lộc?
— Tôi không tính chuyện gì hết cả, ông Sherman à. Anh của ông

chết vì anh ấy cố cứu lấy mạng sống của cha anh mà thôi. Cha của ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.