MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 57

NĂM

L

an ngồi trên chiếc đò nhỏ dật dờ trên mặt sông long lanh của dòng

Hương Giang, nàng mỉm cười thật tươi, nhìn Joseph rồi nói.

— Bởi vì dòng sông này vô cùng êm ả và yên tĩnh khôn lường, cho

nên những bậc trưởng thượng của chúng tôi cho rằng nếu đứng bên bờ
sông này, ta có thể nghe con tim của nước Việt Nam đập từng nhịp một.
Cũng vì lẽ đó, nên các vị Hoàng đế của chúng tôi chọn các khu vực bên
ngoài hoàng thành này để làm nơi an nghỉ cuối cùng của họ.

Joseph mỉm cười lại với Lan rồi đưa mắt nhìn chung quanh đây. Anh

vô cùng ngạc nhiên trước những vẻ đẹp thiên nhiên đầy màu sắc của
khung cảnh chung quanh mình. Cảnh trời xanh nước biếc cùng một
màu, phù hợp với màu áo dài bằng tơ mà Lan đang mặc trên người,
chen lẫn với màu xanh của những hàng liễu đang rủ mình xuống nước
gợn sóng lăng tăng, trông thật vô cùng trang nhã. Nằm về phía Tây là
dãy Trường Sơn thẫm màu cây rừng, đổ dài từ cực Tây, băng qua thung
lũng đến tận bờ sông.

— Tôi chắc ông Sherman đã biết là người Việt chúng tôi, ai cũng

đều tin rằng vong hồn của tiền nhân, sau khi chết rồi thì lúc nào linh
hồn của họ cũng luôn luôn quanh quẩn với chúng tôi.

Trần Văn Tâm ngồi đàng sau đò chợt lên tiếng.
— Chúng tôi cũng tin rằng mọi gia đình có được êm ấm hay không

đều tùy thuộc vào các vong hồn của người quá cố, cho nên chúng tôi,
những người còn sống có bổn phận phải giữ gìn mồ mả của tổ tiên. Đối
với quốc gia cũng vậy, vì thế nên theo tập tục này, các Vua Chúa đều
được chọn nơi nào đẹp nhất và linh thiêng nhất để làm nơi yên nghỉ sau
cùng của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.