MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 67

— Chiếc vòng đeo tay của Lan rơi xuống dưới đó rồi.
Joseph cúi đầu nhìn xuống làn nước, nhưng anh không thấy được gì

bên dưới làn nước sâu thẳm. Anh cất giọng nói nhanh.

— Lan đừng lo, tôi sẽ mua cho Lan một chiếc khác.
— Không được đâu.
— Tại sao vậy?
— Không có chiếc vòng nào có thể thay thế được chiếc vòng đó cả.

Chiếc vòng này do mẹ tôi cho tôi khi tôi hai mươi mốt tuổi. Nó được
truyền từ đời này sang đời khác, từ mẹ cho đến con, ròng rã hơn hai
trăm năm nay rồi. Đây là tặng phẩm mà triều đình đã tặng cho tổ tiên
chúng tôi.

Joseph thất vọng nhìn lên gương mặt đầy tuyệt vọng của Lan. Lan thì

thầm trong kinh hoàng.

— Đây lại là một điềm xấu nữa.
Có tiếng chân người từ đàng xa vọng lại, cả hai người cùng ngẩng

đầu lên nhìn thấy Tâm từ đàng xa hối hả chạy đến. Có lẽ Tâm đã nghe
tiếng thét của Lan khi nãy. Lan nài nỉ với Joseph.

— Joseph, anh làm ơn đừng nói với anh Tâm biết việc này nghe. Tôi

phải giấu kín chuyện này với mẹ tôi và gia đình.

Lúc Tâm bước đến chỗ hai người, Lan giả vờ như bị trượt chân, nàng

ngã người tới, vịn lấy tay anh mình rồi cùng bước xuống con đò đang
đậu cách đó không xa... Trên suốt quãng đường về nhà, Lan tránh
không nói chuyện với Joseph mà chỉ tìm cách khéo để Joseph nói
chuyện với anh mình về các nơi đã đi thăm qua.

Dòng Hương Giang vẫn lặng lờ với vẻ đẹp riêng như trước đây,

nhưng giữa ánh chiều đang xuống dần, thung lũng đàng xa chợt thẫm
màu hơn, Joseph nghe trong vùng xanh vẫn thạch của núi rừng chung
quanh đây có một cái gì nguy nan trắc trở mà lúc ban chiều, khi trời
còn đầy nắng anh đã không kịp để ý đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.